Chương 9

: Cám Dỗ Của Minh
Ánh sáng mờ ảo từ căn phòng khách sạn vẫn còn ám ảnh Minh, dù đã vài ngày trôi qua kể từ lần đầu cậu bước chân vào ngôi nhà của Lan Anh. Cậu nhóc mười lăm tuổi, với cặp kính dày cộp và tâm hồn non nớt, không thể xua tan hình ảnh ấy khỏi tâm trí: Lan Anh, trong bộ bikini mỏng manh, đứng hiên ngang như một nữ thần tàn nhẫn; Huy, quỳ dưới chân cô, con chim bị khóa trong lồng hồng phấn, ánh mắt đong đầy sự khuất phục; và cha của Lan Anh, một người đàn ông từng là hình mẫu lý tưởng trong khu phố, giờ bò lết như một con chó, liếm láp sàn nhà dưới sự chỉ đạo của Hương. Những hình ảnh ấy khiến con chim của Minh cương cứng mỗi đêm, dù cậu cố gắng chống lại, tay run rẩy kìm nén không chạm vào mình.
Hôm nay, khi chuông tan học vang lên, Lan Anh bất ngờ xuất hiện trước cổng trường, đôi mắt cô lấp lánh ánh nhìn quỷ quyệt. Cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát, để lộ đôi chân thon dài và đường cong non nớt, khiến đám con trai trong lớp xì xào. Minh cố lảng tránh, nhưng giọng nói ngọt ngào của cô đã kéo cậu lại. “Minh, đi với tớ một lát đi,” cô thì thầm, tay khẽ chạm vào cánh tay cậu, khiến cả người Minh run lên như bị điện giật. “Tớ có thứ hay ho muốn cho cậu xem.”
Cậu nhóc lưỡng lự, biết rằng đi theo cô là bước vào một vũng lầy nguy hiểm, nhưng con chim trong quần đã phản bội cậu, căng tức đến đau đớn. “Được… được thôi,” Minh lắp bắp, để Lan Anh kéo tay mình, dẫn đến một góc khuất sau trường, nơi không ai để ý. Ở đó, cô bé đứng sát vào cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Minh, khiến cậu rùng mình. “Cậu thích những gì thấy hôm trước, đúng không?” Lan Anh thì thào, ngón tay cô lướt nhẹ xuống ngực cậu, chậm rãi trượt xuống đũng quần. “Tớ thấy cậu nứng lắm, Minh. Con chim bé nhỏ của cậu cứ giật giật khi nhìn Huy liếm chân tớ.”
Minh đỏ mặt, cố quay đi, nhưng Lan Anh giữ chặt cằm cậu, ép cậu nhìn vào mắt mình. “Đừng giả vờ, Minh,” cô cười, giọng nói như mật ong pha lẫn độc dược. “Tớ biết cậu muốn tham gia. Cậu muốn cảm nhận cảm giác đó, đúng không? Cảm giác thuộc về tớ, phục vụ tớ, để tớ kiểm soát từng nhịp đập của con chim đáng thương kia.” Cô cúi xuống, môi cô lướt qua tai cậu, lưỡi khẽ liếm nhẹ, khiến Minh rên lên, con chim của cậu rỉ nước qua lớp quần.
Trước khi Minh kịp phản kháng, Lan Anh rút điện thoại ra, bật lên một đoạn video. Màn hình sáng lên, hiện rõ cảnh cậu đứng sau cánh cửa nhà cô hôm trước, tay cậu chạm vào đũng quần, khuôn mặt đỏ bừng vì kích thích. Minh hoảng loạn, tim đập thình thịch. “Cậu… cậu quay tao lúc nào?” cậu hét lên, nhưng giọng yếu ớt, run rẩy. Lan Anh cười khanh khách, ngón tay cô vuốt ve màn hình như vuốt ve con mồi. “Tớ luôn cẩn thận, Minh. Cậu nghĩ tớ để cậu nhìn trộm mà không có bảo hiểm à? Giờ thì nghe đây: nếu cậu không làm theo lời tớ, cả trường sẽ thấy đoạn video này. Cậu muốn cả khu phố biết cậu là một thằng nhóc dâm đãng, thích nhìn trộm người ta không?”
Minh cảm thấy thế giới sụp đổ dưới chân. “Làm ơn, Lan Anh… đừng…” cậu van xin, mắt long lanh nước. Nhưng Lan Anh chỉ cười, tay cô luồn vào quần cậu, nắm lấy con chim cương cứng, siết nhẹ khiến cậu rên rỉ. “Tốt lắm, Minh,” cô thì thầm, môi cô gần sát môi cậu, chỉ cách một hơi thở. “Cậu sẽ là thú cưng của tớ, giống như Huy. Nhưng trước tiên, tớ muốn cậu chứng minh mình xứng đáng.” Cô đẩy cậu xuống ghế đá trong góc khuất, kéo khóa quần cậu, để lộ con chim nhỏ bé, đỏ ửng và rỉ nước. Minh cố che lại, nhưng Lan Anh tát nhẹ vào tay cậu, giọng sắc lạnh. “Bỏ tay ra. Sục đi, Minh. Sục ngay trước mặt tớ, để tớ thấy cậu thảm hại thế nào.”
Minh run rẩy, tay cậu từ từ nắm lấy con chim mình, bắt đầu sục, mỗi nhịp khiến cậu vừa xấu hổ vừa kích thích. Lan Anh đứng đó, mắt lấp lánh thích thú, tay cô cầm điện thoại, quay lại từng khoảnh khắc. “Nhanh hơn đi,” cô ra lệnh, giọng ngọt ngào nhưng đầy uy quyền. “Cậu thích bị tớ nhìn, đúng không? Thích bị tớ kiểm soát?” Minh rên lên, đầu cúi xuống, nhưng tay cậu không ngừng di chuyển, con chim giật liên hồi, và chỉ sau vài phút, cậu bắn ra, chất lỏng trắng đục bắn tung tóe lên ghế đá, vài giọt dính vào giày Lan Anh.
Cô bé cười phá lên, cúi xuống, dùng ngón tay quệt một giọt tinh dịch, đưa lên môi liếm thử, ánh mắt không rời khỏi Minh. “Ngon đấy, Minh,” cô nói, giọng đầy mỉa mai. “Nhưng cậu còn phải học nhiều lắm. Tối nay, đến nhà tớ. Papa muốn gặp cậu. Và đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn—video này là bảo hiểm của tớ.” Cô quay đi, hông lắc lư, để lại Minh quỳ trên ghế đá, quần tụt xuống đầu gối, con chim giờ đã xìu nhưng vẫn đau nhức vì nhục nhã.
Ở nhà, tôi, cha của Lan Anh, vẫn bị xích trong góc, chứng kiến mọi thứ qua màn hình camera mà Papa lắp đặt. Con chim bị khóa của tôi căng tức, nhưng nỗi đau trong lòng còn lớn hơn. Minh, thằng nhóc hàng xóm ngây thơ, giờ cũng bị lôi vào vòng xoáy này, giống như Huy, giống như tôi. Lan Anh bước vào phòng, ném chiếc điện thoại cho Hương, cả hai mẹ con cười khúc khích khi xem đoạn video của Minh. “Thêm một con chó mới, mẹ nhỉ?” Lan Anh nói, ánh mắt lấp lánh sự tàn nhẫn. Hương gật đầu, kéo dây xích của tôi, ép mặt tôi vào sàn. “Học hỏi đi, chồng yêu,” bà mỉa mai. “Con gái chúng ta đang xây dựng cả một đội quân thú cưng. Mày nên tự hào.”
Tôi cúi đầu, lưỡi liếm sàn theo bản năng, lòng tôi chìm trong sự tuyệt vọng ngọt ngào, biết rằng Minh sẽ sớm gia nhập tôi trong địa ngục này, nơi khoái lạc và nhục nhã hòa quyện thành một.

Bình luận

Để lại bình luận