Chương 9

4

Trong một ngọn tiên sơn lượn lờ mây mù, tiên hạc bay lượn ở trong đó, một ít tiên thảo cùng lão dược không biết tên đón gió bất động trên vách đá dựng đứng. Trên chỗ cao nhất của tiên sơn có một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung, trên cung điện treo một vầng trăng khuyết to lớn màu tím, đây là một vầng hạ cung trăng khuyết thật lớn., Tử quang óng ánh, một nữ tử mặc quần áo màu tím, dáng người thon dài uyển chuyển dựa vào trên trăng lưỡi liềm, một tay chống dưới cằm trắng nõn như ngọc của mình, mông lung không thấy rõ tướng mạo, một đôi chân thon dài mảnh khảnh, khẽ đung đưa.

Vi Vân phát hiện dường như nữ tử này đang nhìn mình từ xa, chỉ nghe thấy trong miệng nàng lẩm bẩm nói: “Cháu à, ta hy vọng cháu rời xa Tiên Đạo thị phi, gặp chuyện nhẫn nhịn, chớ dính vào việc giết chóc, cuộc đời bình an…”

“Ngươi là ai?” Vi Vân la lớn.

Vi Vân vừa hô lên, hình ảnh lập tức vỡ vụn, tất cả trở về hư vô, biến mất không thấy đâu nữa.

“Ngươi là ai!”

Vi Vân bỗng nhiên từ trên giường đứng dậy, nguyên lai chỉ là nằm mơ một giấc, hắn phát hiện trên người mình dính đầy mồ hôi.

Vi Vân đứng dậy rót nước, cầm khăn lông lên lau người. Đây là lần đầu tiên hắn mơ một giấc mộng kỳ quái như vậy. Mộng cảnh này chân thực như thế, lại kỳ diệu như thế. Vi Vân có thể thề, hắn tuyệt đối chưa từng thấy nữ tử nào như vậy, cũng chưa từng đi qua nơi như vậy, cảnh tượng như thế làm sao lại xuất hiện trong mộng cảnh của hắn, không thể hiểu nổi.

“Nên đi học sớm.”

Bài học sớm đã là chúng môn nhân cùng nhau tụng kinh văn ở đại điện, kinh văn này là Vũ Dư đạo đức tu hành giới chính đạo sử dụng 《 Đạo Đức Chân 》, kinh văn ngữ từ ngữ khẩn thiết, chỉ định tại đạo nhân hướng thiện, là một vị lão tổ tám ngàn năm trước xây dựng, đã lưu truyền mấy ngàn năm.

“Thái sơ có đạo đức, ta nay truyền thuyết… Thiên địa phi nhân, chính là không phải độc nhân, mà vạn vật của thế gian đức trạch… Nhật Nguyệt cùng ta lớn, ta cùng nhật nguyệt khác gì… Một ngọn cỏ một cây, không gì không ẩn chứa thiên địa… Trong mỗi nháy mắt, đều là vĩnh hằng… Âm Dương tuần hoàn, vạn vật chung quanh, chỉ có đạo đức, vĩnh tồn thế gian…”

Vi Vân niệm tụng kinh văn, mặc dù tính tình của hắn nhu thuận, bất cần đời, nhưng vô cùng cẩn thận, theo bản năng cảm thấy kinh văn này ẩn chứa huyền cơ, từng chữ châu ngọc, nhưng lại không biết rốt cuộc huyền ở nơi nào, đành phải khắc tất cả từng chữ này lên trong lòng mình, rảnh rỗi không có việc gì thì đọc thầm một phen.

Sau khi dạy sáng, Vi Vân đi theo đại sư huynh Trương Chí Bình tiến về phía sau núi đốn củi. Sau khi mang củi trở về, Vi Vân lại vội vã đi tĩnh tọa thổ nạp, làm cho một đám sư huynh sư tỷ nhìn thấy đều mỉm cười, trong vẻ tươi cười không thiếu vẻ tán thưởng.

Huyền Hồ Quan nho nhỏ, nhưng mùi nhân tình lại rất đủ.

Tam sư tỷ có bộ dáng thanh tú Mạc Tú Vân lại càng cổ vũ Vi Vân, trêu chọc nói: “Tiểu thập nhị, chờ ngươi luyện ra chân khí, sư tỷ sẽ tặng cái yếm trên người cho ngươi.”

Vi Vân nghe thấy câu này, toàn thân tê dại, khiến cho những sư huynh khác đều hâm mộ, bọn họ lúc trước đâu có đãi ngộ bực này!

Nhị sư huynh Trường Thanh Tuấn, Trịnh Bình kéo Vi Vân sang một bên, lặng lẽ nói: “Tiểu sư đệ, nhất định phải cố lên nha, gặp chuyện khó gì cứ việc nói với sư huynh!”

Vi Vân thụ sủng nhược kinh: “Oa, Nhị sư huynh, không cần khách khí như vậy chứ? Hay là có âm mưu gì?”

Trịnh Bình nói với vẻ mặt hèn mọn: “Là như vầy, vi huynh yêu thương Tú Vân sư tỷ ngươi đã lâu, đợi sau khi nàng đưa cái yếm cho ngươi, ngươi liền tặng cái yếm cho vi huynh, thấy thế nào?”

Vi Vân nghe vậy ngẩn ngơ, thì ra là thế, trong mười hai người tuy có ba sư tỷ, nhưng tam sư tỷ Mạc Tú Vân đẹp nhất, tu vi gần bằng Đại sư huynh, khó trách có thể làm cho các sư huynh ưu ái, đối mặt với sự tội nghiệp của Trịnh Bình, Vi Vân chỉ có thể đồng ý.

Vi Vân chắp tay nói: “Tam sư tỷ không hổ là đệ nhất mỹ nữ Huyền Hồ Quan chúng ta, Chúc Nhị sư huynh thành công!”

Trịnh Bình cười nói: “Sư đệ sai rồi, Huyền Hồ quan chúng ta đẹp nhất không phải là tam sư tỷ của ngươi.”

“Ồ?” Vi Vân khẽ giật mình. Trong ba sư tỷ thì tam sư tỷ là đẹp nhất sao?

Trịnh Bình thần thần bí bí nói: “Mỹ nhất, là sư nương.”

Vi Vân bừng tỉnh, hắn tuy rằng chưa từng gặp sư nương, nhưng mà đã nghe qua, sư nương người này khá thần bí, nghe nói một mực dưỡng bệnh ở hậu điện, rất ít lộ diện, từ lúc hắn nhập môn đến giờ cũng chưa từng thấy qua, cho nên xem nhẹ.

Bình luận

Để lại bình luận