Chương 9

Tên bên cạnh cười khẩy, bàn tay vuốt nhẹ qua quần mình, nơi dương vật bắt đầu cương lên nhẹ nhàng: “Phải, mày xem đường cong cơ thể bà ấy kìa – hông rộng, đùi mịn màng, vùng kín co giãn đón nhận như thế, làm tao hài lòng quá chừng. Chúng ta may mắn rồi, thèm đàn bà lâu ngày nay được tận hưởng từ từ.” Chúng cười man rợ, lời nói thô bỉ vang vọng, khiến người mẹ đỏ mặt, cơ thể bà run nhẹ khi nghe chúng khen ngợi vẻ đẹp của mình một cách bệnh hoạn, như thể bà là món hàng quý giá.

Một tên khác chen vào, ánh mắt quét dọc thân hình người mẹ: “Bà ấy hấp dẫn thật, da thịt trắng ngần lấp lánh thế kia, núm vú săn cứng dưới lớp vải mỏng – tao chỉ muốn mút mát chậm rãi ngay bây giờ. Lâu ngày không chạm đàn bà, giờ có bà ấy thì phải hưởng thụ kỹ lưỡng.”

Người con gái nghe mà lòng dạ rối bời, cô mơ hồ đoán rằng chúng không chỉ dừng ở việc cưỡng ép thô bạo – qua cách chúng nhìn hai mẹ con, thì thầm về “tận hưởng từ từ” và “đàn bà đẹp thế này phải chia sẻ”, cô hình dung cảnh hai mẹ con bị ép nằm chung trên giường, cơ thể quấn quýt dưới ánh mắt thèm khát của chúng, “tự nguyện” đón nhận những chạm chạp dai dẳng để đổi lấy sự sống.

Gã cao lớn với đôi mắt lóe lên sự tham lam, cúi xuống lục lọi túi xách của hai mẹ con. Những ngón tay thô kệch móc ra ví tiền, trang sức – chiếc vòng cổ lấp lánh trên cổ người mẹ, giờ bị giật phăng đi, để lại dấu ấn mờ mờ trên lớp da cổ trắng ngần.

“Còn gì nữa không, hả?” Gã gầm gừ, bàn tay siết nhẹ quanh cánh tay người con gái, khiến lớp da mịn mai dưới đó nổi lên những đường gân xanh nhạt, cơ thể cô khẽ co lại như lá cây dưới cơn gió dữ. Người con gái cố gắng lắc đầu, đôi môi run run, nước mắt lăn dài xuống má phấn hồng hào, nhưng ánh mắt cô không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt sẹo sẹo của gã.

Người mẹ, cơ thể vẫn còn râm ran từ những vết cào cấu trên đùi đầy đặn, cố gắng ngồi dậy, lớp vải áo giờ đã được che đậy phần nào nhờ con gái. “Đừng… đừng làm hại con tôi nữa,” bà thì thầm, giọng lạc đi trong nỗi tuyệt vọng.

Nhưng nhóm đàn ông không dừng lại. Chúng ép hai mẹ con đứng lên, giữ sát bên cạnh bằng những bàn tay gân guốc siết nhẹ quanh eo, không cần dây thừng hay xích mà chỉ dùng lời đe dọa và sức mạnh để kiểm soát, khiến mỗi bước đi của hai mẹ con đều cảm nhận hơi thở nóng hổi phả sau gáy.

“Nhà mày ở đâu? Cách đây bao xa?” Một tên khác hỏi, giọng khàn khàn, trong lúc lướt ngón tay dọc theo đường cong vai tròn trịa của người mẹ, khiến bà rùng mình, lớp da thịt dưới đó nổi da gà dưới hơi thở nóng hổi của hắn.

Người con gái cố che giấu ban đầu, cắn chặt môi đến chảy máu, nhưng dưới sự đe dọa – bàn tay gã siết nhẹ quanh cổ cô, ép hơi thở dồn dập phả ra – cô buộc phải khai ra: ngôi nhà cách không xa, chỉ một đoạn đường hoang vắng um tùm cây cối, nơi cha đã mất để lại hai mẹ con cô đơn. “Chỉ có hai mẹ con thôi,” cô thì thầm, giọng đứt quãng, cơ thể co rúm khiến lớp áo mỏng dính sát vào đường cong hông thon gọn.

Bình luận

Để lại bình luận