Chương 9

“Chậc, bây giờ ai cũng có thể xông vào nơi này sao?!” Một đôi con người thuần màu đen cơ hồ đem tất cả bóng tối đều hít vào vực sâu, Hoàng Đức Bảo không, chút để ý liếc nhìn cô gái ngã ngồi trên mặt đất. Hắn đang mặc một áo sơ mi màu trắng, hai cái nút trên cổ áo bị cởi bỏ lộ ra da thịt màu mật ong, một tay đặt ở trên ghế sô pha, một tay kia nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, trên cổ áo hắn có thắt một cái cà vạt lỏng lẻo màu rượu đỏ, màu sắc kia kết hợp với rượu vang đỏ trong ly rất yêu dã, hai chân thon dài gác lên nhau, khí thế quân lâm thiên hạ khiến người khác nhịn không được thần phục ở dưới chân hắn.

“Kéo cô ta ra ngoài.” Phạm Thái Khôi ấn bộ đàm, không vui nhíu mày, hắn mặc một thân quân trang thẳng có hình dáng thâm thúy giống đao tước, đôi mắt hẹp dài bị bao phủ dưới một hàng lông mi dài, mềm và kỹ càng, biểu tình lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

“Cứu… Cứu tôi… Tôi là người nhà họ Kha…” Đang lúc Trúc Ly muốn muốn mở miệng nói rõ thân phận của bản thân thì một tên đàn ông từ ngoài cửa vọt vào.

“Thật xin lỗi, bạn gái của tôi uống say rồi chạy loạn khắp nơi nên đã quấy rầy đến các vị, tôi mang cô ấy về nghỉ ngơi trước.” Tên đó vọt vào trong phòng, túm chặt cánh tay Trúc Ly không một chút ôn nhu, mạnh mẽ kéo nàng ra hướng cửa.

“Không… Buông tôi ra…” Trúc Ly bất lực rơi lệ, tác dụng của thuốc trong cơ thể đã hoàn toàn khuếch tán đến mỗi một chỗ trong thân thể, nàng chỉ có thể vô lực tùy ý tên đó làm càn. Một mùi hương thoang thoảng như có như không truyền ra từ trên thân thể mềm mại của Trúc Ly…

“Từ từ… Đứng lại…” Sắc mặt Lý Thanh Luân ngưng trọng, hơi nhíu mày buông cây gậy golf trong tay, một tay cắm túi quần chậm rãi đi về phía Trúc Ly và tên kia.

“Là loại thuốc kích dục này sao?…” Lý Thanh Luân đi đến bên cạnh hai người, đột nhiên một tay bắt cằm Trúc Ly, nâng cả khuôn mặt nàng lên rồi anh để sát khuôn mặt tinh tế vào nàng mà ngửi nhẹ, ánh mắt trở nên sắc bén, anh là vị thần của giới Y học nên đối với mùi hương phát ra của thuốc rất có mãnh liệt nhạy bén, nháy mắt liền suy đoán được cô trúng thuốc gì.

“Thực xin lỗi các ngài, là do chúng tôi sơ sót, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức mang hai người họ họ ra bên ngoài.” Hai gã đàn ông mặc vest màu đen phẳng phiu chạy vào rồi khom lưng chín mươi độ với năm người trong phòng, có thể thấy sắc mặt của hai gã đều tái nhợt và không ngừng đổ mồ hôi lạnh, rất sợ bất luận thứ gì khiến một người đàn ông nào trong năm người trước mắt tâm tình không vui thì cơ hội làm việc của hai gã ở thành phố A sẽ bị dập tắt.

“Kéo tên đàn ông này đi ra ngoài xong thì mấy người có thể cút.” Lý Thanh Luân phẫn nộ làm khuôn mặt trở nên dữ tợn khiến những người còn lại cảm thấy kinh ngạc.

“Vâng, thưa ngài.” Hai gã đàn ông đi lên trước cưỡng chế và lôi tên đang tắm chặt Trúc Ly ra ngoài, rất sợ mấy người đàn ông trong phòng trách tội.

“Từ từ, tôi muốn mang bạn gái tôi cùng rời đi, buông tay tôi ra.” Tên đàn ông kia không ngừng giãy giụa.

“Thằng lờ kia là bạn trai cô sao?” Thanh Luân cúi đầu nói nhỏ với lỗ tai tuyết trắng kiều mềm của Hải Ly.

“Không.. Không phải… Hắn ta không phải bạn trai tôi… Cứu… Cứu tôi. Tôi là con gái nhà họ Kha… a..ha.” Nước mắt như mưa mông lung nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, hy vọng anh có thể giúp đỡ nàng nhưng nàng lại không biết bản thân thật vất vả mới chạy thoát từ một cái hang cọp rồi lại rơi vào một cái đầm rồng khác.

Bình luận

Để lại bình luận