Chương 9

Ba chàng trai còn lại nhìn nhau. Họ đều có cảm giác như vừa trải qua một cơn địa chấn. Minh An nằm đó, trần trụi, ngủ ngon lành như một đứa trẻ, trong khi họ vẫn đang vật lộn với những ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt trong cơ thể.

Quang tiến lại gần giường Minh An. Anh ta quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào cơ thể cô bé. Hơi thở anh ta trở nên gấp gáp. Vinh cũng tiến đến, mặt trắng bệch. Hưng thì đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đầy sự ham muốn và ganh tị.

`Cô bé này… Đúng là một tai họa ngọt ngào!` Quang nghĩ, anh ta đưa tay ra, nhưng rồi lại rụt về. Anh ta không dám chạm vào. Không phải vì ngại, mà vì sợ. Sợ rằng một khi đã chạm vào, anh ta sẽ không thể dừng lại được nữa.

Hưng lại gần, ánh mắt anh ta lướt qua cặp vú đang phập phồng theo từng nhịp thở của Minh An, rồi dừng lại ở âm hộ vẫn còn hơi ẩm ướt của cô bé. Anh ta nuốt khan, cảm thấy miệng mình khô khốc.

Vinh lẩm bẩm: “Làm sao chúng ta có thể sống chung phòng với cô ta đây?”

Quang cười khẩy, giọng khàn đặc. “Ai biết được. Nhưng chắc chắn sẽ không hề nhàm chán đâu.”

Đêm đó, không ai trong số ba chàng trai còn lại có thể ngủ được. Họ cứ trằn trọc, quay qua quay lại, mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh cơ thể Minh An hiện rõ mồn một trong tâm trí họ. Tiếng thở đều đều của Minh An từ chiếc giường tầng bên cạnh như một lời mời gọi đầy ma lực.

Sáng hôm sau, khi tiếng chuông báo thức vang lên, Minh An là người đầu tiên thức dậy. Cô bé vươn vai, duỗi người, để lộ những đường cong bốc lửa của cơ thể. Cô bé bước xuống giường, hoàn toàn trần trụi, đi thẳng vào nhà tắm. Tiếng nước chảy lại vang lên.

Tùng, Vinh, Quang, Hưng đồng loạt mở mắt. Tùng khẽ thở dài, anh ta cảm thấy cơ thể mình đau nhức, nhưng đồng thời lại có một cảm giác thỏa mãn mơ hồ. Vinh thì mặt cắt không còn giọt máu, anh ta vẫn còn sốc với những gì đã diễn ra đêm qua. Quang thì hai mắt thâm quầng, dường như đã thức trắng cả đêm. Hưng cũng vậy, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng lại sáng rực lên khi nghe tiếng nước chảy.

Minh An bước ra khỏi nhà tắm, vẫn như mọi khi, hoàn toàn trần trụi. Cô bé vui vẻ lau tóc, rồi thay một bộ quần áo đơn giản để đi học.

“Các anh ơi, dậy đi học thôi! Trễ bây giờ!” Minh An nói, giọng trong trẻo, thúc giục.

Bốn chàng trai nhìn Minh An, rồi nhìn nhau. Họ biết, cuộc sống của họ sẽ không bao giờ giống như trước đây nữa. Minh An, cô thủ khoa ngây thơ, đã mang đến một cơn lốc trần trụi, phá vỡ mọi quy tắc và chuẩn mực mà họ từng biết.

Hôm đó, Minh An có tiết học thể dục. Cô bé mặc một bộ đồ thể dục màu xanh đậm, đơn giản và rộng rãi, nhưng vẫn không che được những đường cong hấp dẫn của mình. Đặc biệt, chiếc áo phông không quá rộng, ôm lấy bầu ngực đồ sộ của cô, khiến chúng càng thêm nổi bật. Mỗi khi cô chạy hay vận động mạnh, cặp vú căng tròn lại nảy lên bần bật dưới lớp vải, thu hút mọi ánh nhìn.

Vinh, Quang, Hưng không có tiết thể dục. Họ quyết định đi tập gym ở phòng tập của trường. Tùng thì có tiết khác.

Minh An đi bộ đến sân vận động. Trên đường đi, cô bé liên tục bắt gặp những ánh mắt tò mò, và cả những ánh mắt thèm muốn dán chặt vào cơ thể mình, đặc biệt là khi cô bé vô tư chạy hay nhảy nhẹ, khiến cặp vú nảy sóng dưới lớp áo. Tuy nhiên, Minh An vẫn hoàn toàn không để ý. Cô bé chỉ đơn thuần là đang đi học, và cảm thấy bộ đồ thể dục này khá thoải mái.

Tại sân vận động, Minh An tham gia vào buổi tập chạy. Hơi nóng và sự vận động khiến cô bé bắt đầu đổ mồ hôi. Những giọt mồ hôi li ti lấm tấm trên trán, rồi chảy dọc xuống thái dương, xuống cần cổ thon dài và biến mất vào lớp áo. Làn da ửng hồng vì vận động, toát lên vẻ khỏe khoắn.

`Nóng quá! Sao mà nóng thế này?` Minh An thầm nghĩ, cô bé không hiểu tại sao mọi người lại mặc quần áo dày như vậy khi tập thể dục. Cô bé thấy khó chịu, mồ hôi cứ vã ra như tắm.

Giữa buổi tập, Minh An cảm thấy quá nóng. Cô bé không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cởi chiếc áo phông thể dục ra.

Cảnh tượng Minh An trần trụi phần thân trên, chỉ còn chiếc áo ngực thể thao bó sát, lập tức thu hút mọi ánh mắt trên sân vận động. Cô bé không có áo ngực thông thường. Đây là một loại áo ngực thể thao bằng vải thun bó sát màu xanh đậm, nhưng nó lại càng tôn lên vẻ đồ sộ của bộ ngực cô. Hai bầu vú căng tròn, gần như sắp tràn ra khỏi lớp vải mỏng manh, nảy lên bần bật theo từng nhịp thở dốc. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn ngực, chảy dọc xuống rốn.

`Mát quá! Cuối cùng cũng được thở rồi!` Minh An nghĩ thầm, hoàn toàn không hay biết về sự hỗn loạn mà hành động của cô vừa gây ra.

Các nam sinh trên sân vận động đồng loạt “đứng hình”. Tiếng hò hét, tiếng cười đùa đều im bặt. Ai nấy đều dán mắt vào Minh An, ánh mắt đầy sự kinh ngạc, rồi chuyển sang khao khát. Một vài người thậm chí còn lấy điện thoại ra, lén lút chụp ảnh.

Các nữ sinh thì đỏ mặt, xì xào bàn tán. Có người thì ghen tị với vóc dáng của Minh An, có người thì tỏ vẻ khinh thường sự “vô duyên” của cô bé.

Huấn luyện viên thể dục, một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, cũng sửng sốt. Ông ta chưa từng thấy một nữ sinh nào lại táo bạo đến mức này.

“Minh An! Em… em đang làm gì thế?” Huấn luyện viên lắp bắp nói, mặt ông ta đỏ bừng.

Minh An quay lại, nụ cười vẫn hồn nhiên như không. “Dạ, em cởi áo ra cho mát ạ! Nóng quá thầy ơi!”

“Nhưng… đây là nơi công cộng! Em… em phải mặc áo vào chứ!” Huấn luyện viên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng ông ta vẫn run run.

Minh An nghiêng đầu. “Nhưng em có mặc áo ngực mà thầy. Vẫn che được mà. Với lại, nóng thế này thì mặc áo làm gì?” Cô bé nói, tay còn đưa lên quạt quạt trước ngực, khiến đôi gò bồng đảo càng thêm rung động.

Bình luận

Để lại bình luận