Chương 9

Diệp Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu. Hắn biết, Diệp Thanh Viện luôn nghiêm khắc như vậy. Nàng muốn hắn tự mình vượt qua, không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Hắn gật đầu, sự sợ hãi trong lòng dần được thay thế bằng quyết tâm. “Ta sẽ thử.”

Hắn vận chuyển linh lực, Đoạn Thủy Kiếm trong tay bùng lên ánh sáng xanh lam. Hắn bước chậm rãi về phía hồ nước. Từng bước chân của hắn đều vững vàng, như thể mỗi bước đi là một lời thề. Khi hắn đến gần hồ, con Hỏa Tê Ngưu khẽ cật mình, đôi mắt đỏ rực từ từ mở ra, nhìn thẳng vào Diệp Tiểu Thiên. Nó gầm lên một tiếng, tiếng gầm vang dội khắp hang động, khiến những khối đá nhũ nham rung chuyển.

Diệp Tiểu Thiên không nao núng. Hắn biết, con yêu thú này sẽ không buông tha hắn. Hắn lao tới, Đoạn Thủy Kiếm vung lên, tạo ra vô số kiếm ảnh màu xanh lam, bao phủ lấy con Hỏa Tê Ngưu. Con yêu thú phẫn nộ, nó húc đầu về phía hắn, những chiếc sừng sắc nhọn được bao phủ bởi ngọn lửa nóng bỏng. Diệp Tiểu Thiên né tránh, lưỡi kiếm của hắn lướt qua lớp vảy cứng của con yêu thú, tạo ra những tia lửa sáng chói.

Tuy nhiên, lớp vảy của Hỏa Tê Ngưu quá dày và cứng, kiếm khí của hắn khó lòng xuyên phá. Con yêu thú tung một cú húc mạnh, khiến Diệp Tiểu Thiên phải lùi lại mấy bước, cảm thấy ngực mình như bị nện một búa. Hắn biết, đánh trực diện sẽ không có kết quả. Hắn cần tìm điểm yếu.

“Phía sau gáy nó có một khe nứt nhỏ,” Diệp Thanh Viện chợt lên tiếng, giọng nàng vẫn bình thản, như đang xem một vở kịch. “Và phần bụng dưới của nó, nơi yếu nhất.”

Diệp Tiểu Thiên bừng tỉnh. Hắn hít sâu một hơi, cơ thể hắn bắt đầu di chuyển nhanh hơn, linh hoạt hơn. Hắn không còn đối đầu trực diện, mà bắt đầu vòng ra phía sau lưng con Hỏa Tê Ngưu. Con yêu thú, tuy mạnh mẽ nhưng lại khá chậm chạp và kém linh hoạt. Hắn lợi dụng điều đó, liên tục di chuyển, tránh né những cú húc và ngọn lửa phun ra từ miệng nó. Hắn chờ đợi cơ hội.

Một khoảnh khắc, con Hỏa Tê Ngưu rống lên, vung sừng húc mạnh vào một cột đá nhũ nham, tạo ra tiếng động chói tai. Đúng lúc đó, Diệp Tiểu Thiên nắm lấy cơ hội. Hắn vận dụng toàn bộ linh lực còn sót lại, Đoạn Thủy Kiếm rạch ra một đường kiếm khí xanh biếc như một dòng thác đổ, nhắm thẳng vào phần bụng dưới của con yêu thú. “Xoẹt!” Âm thanh xé rách vang lên, lớp vảy cứng như thép bị xuyên thủng, một dòng máu đỏ tươi phun ra, mang theo hơi nóng của ngọn lửa.

Con Hỏa Tê Ngưu gào lên một tiếng đau đớn thảm thiết, nó đổ sập xuống, thân thể khổng lồ của nó tạo nên một chấn động mạnh. Lửa trên sừng và vảy nó vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí lạnh lẽo từ vết thương lan ra. Nó cố gắng gượng dậy, nhưng vết thương quá sâu, linh lực trong cơ thể nó nhanh chóng tiêu tán. Cuối cùng, nó bất động hoàn toàn.

Diệp Tiểu Thiên quỳ sụp xuống, thở dốc. Linh lực trong đan điền hắn đã cạn kiệt, toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng trên khuôn mặt hắn lại nở một nụ cười rạng rỡ. Hắn đã làm được! Hắn đã đánh bại một con Hỏa Tê Ngưu tu vi Luyện Khí tầng mười! Cảm giác chiến thắng và tự hào dâng trào trong lòng hắn, mạnh mẽ hơn bất cứ khoái cảm nào. Hắn biết, hắn đã thật sự trưởng thành.

Diệp Thanh Viện bước đến gần, nàng không hề nói gì, chỉ cúi xuống, nhặt một viên Linh Thạch Hỏa thuộc tính lớn từ trong hồ nước. Viên linh thạch đỏ rực, phát ra ánh sáng ấm áp, linh khí tinh thuần cuộn xoáy quanh nó. “Ngươi đã làm tốt,” nàng nói, giọng nàng nhẹ nhàng hơn hẳn, không còn vẻ nghiêm nghị như trước. “Đúng là một thiếu niên kiên cường. Ngươi đã vượt qua giới hạn của chính mình.”

Diệp Tiểu Thiên nhìn viên Linh Thạch Hỏa thuộc tính trong tay nàng, rồi nhìn nàng. Ánh mắt hắn lấp lánh sự ngưỡng mộ và biết ơn. “Đa tạ Thanh Viện tỷ tỷ. Nếu không có nàng chỉ điểm, ta e rằng không thể làm được.”

“Viên Linh Thạch này là của ngươi,” Diệp Thanh Viện nói, nàng đưa viên linh thạch cho Diệp Tiểu Thiên. “Nó sẽ giúp ích cho việc tu luyện của ngươi.”

Diệp Tiểu Thiên nhận lấy viên linh thạch, cảm nhận linh khí tinh thuần từ nó. Hắn biết, đây không chỉ là một tài nguyên quý giá, mà còn là sự công nhận từ Diệp Thanh Viện. Hắn gật đầu, đôi mắt ánh lên quyết tâm. “Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của Thanh Viện tỷ tỷ.”

Diệp Thanh Viện chỉ khẽ gật đầu, rồi nàng quay người, ánh mắt nàng hướng về phía lối ra. “Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Giờ thì trở về thôi.” Nàng bước đi, dáng vẻ thanh thoát như cũ. Diệp Tiểu Thiên vội vàng điều hòa linh lực, theo sát phía sau nàng. Con đường trở về có vẻ dễ dàng hơn, nhưng trong lòng hắn, một hạt giống tự tin mới đã được gieo mầm, một khát vọng vươn tới sức mạnh lớn hơn đang bùng cháy.

***

Cùng lúc đó, tại Diệp gia phủ đệ, Hoàng Phúc vẫn chìm đắm trong những công việc thường ngày, nhưng tâm trí hắn lại không ngừng bị ám ảnh bởi những hình ảnh mờ ảo của Diệp Huyên Nhi trong thư viện. Hương thơm dịu nhẹ còn vương vấn trong ký ức, cùng với cảm giác mềm mại khi đôi tay thô ráp của hắn chạm vào làn da nàng qua lớp áo lụa mỏng. Hắn biết, đó là một hành động táo bạo vượt quá thân phận của hắn, nhưng hắn không hề hối hận. Ngược lại, nó còn khơi dậy một khao khát lớn hơn trong hắn, một mong muốn được tiếp cận gần gũi hơn với những nữ nhân cao quý của Diệp gia.

Buổi chiều dần buông, ánh nắng chuyển sang màu vàng cam, rải dài trên những mái ngói xanh rêu của Diệp gia. Hoàng Phúc đang tưới cây cảnh ở khu vườn phía Đông, nơi có một hành lang dài nối liền khu vực sinh hoạt của các tiểu thư. Hắn biết, vào thời điểm này, các tiểu thư thường tản bộ hoặc tụ tập trà đàm. Đây là cơ hội tốt để hắn quan sát, để thỏa mãn những dục vọng thầm kín của mình.

Hắn giả vờ chăm chú tưới cây, nhưng đôi mắt đục ngầu của hắn không ngừng liếc nhìn về phía hành lang. Hắn chờ đợi. Và rồi, một bóng dáng uyển chuyển xuất hiện. Đó là Diệp Lan Y. Nàng không mặc y phục tu luyện, mà là một bộ váy lụa màu hồng nhạt, thêu hoa văn tinh xảo, tôn lên vóc dáng thướt tha, yểu điệu. Mái tóc đen nhánh của nàng được búi cao, cài một cây trâm ngọc bích đơn giản, nhưng lại càng làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng và thanh lịch của nàng. Nàng bước đi chậm rãi, tay cầm một chiếc quạt lụa phe phẩy nhẹ nhàng, đôi mắt nàng khẽ nhìn ngắm những đóa hoa đang khoe sắc trong vườn.

Bình luận

Để lại bình luận