Chương 9

: Dưới Làn Hơi Nóng

Buổi chiều Chủ nhật, trời Sài Gòn oi ả đến ngột ngạt, không khí như đặc quánh lại bởi cái nóng cuối mùa khô. Minh đi nhậu với bạn, Tuấn ở lại nhà bạn qua đêm, để lại ngôi nhà trong sự tĩnh lặng đầy cám dỗ. Ngọc Anh nằm trong phòng, mồ hôi lăn dài trên trán, cơ thể nóng ran không chỉ vì thời tiết mà còn vì những ý nghĩ dâm dục về mẹ. Cô nghe tiếng Hồng ở phòng khách, đang cố bật chiếc quạt cây cũ mà không được. Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu cô—một cơ hội để gần gũi mẹ theo cách mới mẻ, kích thích hơn, mà vẫn giữ vẻ tự nhiên.

Cô bước xuống, mang theo một chai nước đá lạnh từ tủ, thấy mẹ ngồi trên ghế mây, tay quạt bằng một tờ tạp chí, khuôn mặt đỏ ửng vì nóng. Hồng mặc một chiếc áo dài lụa màu vàng nhạt mỏng manh, đôi tất chân màu trắng đục ôm sát chân, ướt mồ hôi ở vài chỗ, dính chặt vào da, làm nổi bật từng đường cong gợi dục. Ngọc Anh đứng lặng, mắt dán vào đôi chân mẹ—lớp tất ướt át ấy như một lớp da thứ hai, vừa thanh thoát vừa dâm đãng, khiến nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô ướt át ngay tức thì.

“Mẹ nóng lắm hả?” cô hỏi, giọng ngọt ngào, bước tới gần, đưa chai nước lạnh cho mẹ. “Con lấy nước cho mẹ đây.”

Hồng ngẩng lên, mỉm cười mệt mỏi: “Cảm ơn con. Trời hôm nay nóng kinh khủng, quạt lại hỏng.” Bà cầm chai nước, ngón tay chạm nhẹ vào tay Ngọc Anh, không để ý đến ánh mắt rực cháy của cô.

Ngọc Anh ngồi xuống cạnh mẹ, cố ý để đùi mình ép sát vào đùi mẹ qua lớp áo dài, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể mẹ qua lớp tất ướt. “Con sửa quạt cho mẹ nhé?” cô đề nghị, nhưng không đợi trả lời, cô đứng dậy, lấy tua vít từ hộp đồ nghề, cúi xuống trước mặt mẹ, cố ý để mái tóc dài của mình lướt qua đầu gối mẹ.

Hồng cứng người, giọng ngập ngừng: “Thôi, để mẹ gọi thợ. Con đừng làm, nguy hiểm đấy.” Nhưng bà không đứng dậy, chỉ ngồi yên, mắt nhìn Ngọc Anh.

Ngọc Anh không nghe, bắt đầu tháo quạt, cố ý để tư thế cúi thấp hơn, để ngực mình thoáng lộ qua cổ áo rộng khi cô nghiêng người. “Con làm được mà, mẹ cứ ngồi nghỉ,” cô nói, giọng khàn khàn, mắt liếc lên nhìn mẹ qua khóe mắt. Cô muốn mẹ nhìn thấy cô—not chỉ là con gái, mà là một cơ thể đầy cám dỗ.

Hồng nhấp một ngụm nước, mắt thoáng lướt qua Ngọc Anh, rồi nhanh chóng quay đi, giọng gượng: “Con cẩn thận đấy. Mẹ không muốn con bị điện giật.” Nhưng bà không rời ghế, như bị cuốn vào không khí kỳ lạ mà Ngọc Anh tạo ra.

Ngọc Anh mỉm cười trong lòng, tay xoay tua vít chậm rãi, cố ý để mồ hôi lăn xuống cổ, thấm ướt áo, làm lộ đường cong ngực qua lớp vải mỏng. Rồi cô làm một việc táo bạo hơn—lấy chai nước từ tay mẹ, mở nắp, đổ một ít lên tay mình, để nước lạnh chảy xuống cổ tay, nhỏ giọt xuống sàn. “Nóng quá, mẹ cho con mượn chút nước nhé,” cô nói, giọng thủ thỉ, đưa tay ướt lên vuốt cổ mình, mắt nhìn thẳng vào mắt mẹ, đầy khiêu khích.

Hồng giật mình, tay siết chặt chai nước, giọng cao lên: “Ngọc Anh! Con làm gì vậy? Đừng nghịch nước thế, ướt hết sàn rồi!” Bà đứng dậy, nhưng ánh mắt thoáng dao động, như không thể rời khỏi hình ảnh Ngọc Anh—mái tóc bết mồ hôi, cổ áo ướt át, và ánh mắt cháy bỏng.

Ngọc Anh đứng lên theo, bước tới gần mẹ, để cơ thể mình chỉ cách mẹ một gang tay. “Con xin lỗi, tại nóng quá,” cô thì thầm, đưa tay ướt lên chạm nhẹ vào má mẹ, để nước lạnh từ ngón tay nhỏ xuống cằm mẹ. “Mẹ cũng nóng mà, để con làm mẹ mát nhé.” Giọng cô khàn khàn, mang theo một sự gợi dục mà cô không giấu nữa.

Hồng lùi lại, mắt đỏ hoe vì bối rối và tức giận: “Ngọc Anh! Con bị gì vậy? Đừng chạm mẹ kiểu đó!” Bà đẩy tay cô ra, nhưng không mạnh, giọng run run: “Con lớn rồi, đừng làm mấy chuyện kỳ cục thế nữa!” Bà quay đi, bước nhanh vào bếp, nhưng bước chân loạng choạng, như đang chạy trốn chính mình.

Ngọc Anh đứng đó, tim đập thình thịch, cơ thể nóng ran hơn bao giờ hết. Mẹ giận, nhưng không hét lên, không gọi cô là “biến thái”—chỉ bối rối và hoảng hốt. Cô đã đẩy ranh giới xa hơn, để mẹ thấy cô không chỉ là con gái, mà là một sự cám dỗ sống động. Phản ứng của mẹ làm cô vừa sợ vừa phấn khích—một ngọn lửa đang cháy trong im lặng.

Đêm đó, Ngọc Anh nằm trên giường, cơ thể rạo rực không chịu nổi. Cô tưởng tượng cảnh mình không dừng lại—đẩy mẹ ngã xuống ghế mây, kéo áo dài lên, tay luồn qua lớp tất trắng đục ướt mồ hôi để chạm vào đùi mẹ. Cô tưởng tượng nước lạnh từ tay cô chảy xuống da mẹ, hơi thở gấp gáp của mẹ khi cô cúi xuống, hôn lên đùi mẹ qua lớp tất, lưỡi lướt qua lớp vải ướt, cảm nhận vị mặn của mồ hôi. “Ngọc Anh… đừng…” mẹ sẽ rên lên, nhưng tay mẹ nắm lấy tóc cô, kéo cô sát hơn, lồn mẹ ướt át dưới tay cô, đôi tất sột soạt khi chân mẹ quấn lấy cô. Cô cởi quần, tay trượt xuống nơi ẩm ướt của mình, ngón tay ra vào nhanh, tưởng tượng mẹ cong người lên, rên rỉ: “Con… làm mẹ sướng quá…” Khi lên đỉnh, cô cắn môi để không hét lên, nước lồn chảy ra thấm ướt ga giường, cơ thể giật mạnh trong khoái lạc.

Cô nằm đó, thở dốc, mồ hôi đầm đìa, lòng tràn đầy tội lỗi nhưng cũng rực cháy quyết tâm. “Mẹ chưa sẵn sàng, nhưng mẹ đã thấy con,” cô thì thầm. Hôm nay, cô đã làm điều táo bạo hơn, và phản ứng của mẹ là một bước tiến—một sự kích thích mà mẹ không thể phủ nhận hoàn toàn.

Bình luận

Để lại bình luận