Chương 9

: Dưới Áp Lực Đè Nặng

Căn nhà của Tuấn và Ngọc giờ đây như một chiến trường lặng lẽ, nơi những vết nứt không chỉ nằm trên những bức tường cũ kỹ mà còn len lỏi vào từng khoảnh khắc của cuộc sống. Ngọc thức dậy với đôi mắt mệt mỏi, làn da từng rạng rỡ giờ nhợt nhạt vì những đêm mất ngủ. Cô nhìn Tuấn, người đang chuẩn bị rời nhà với khuôn mặt cau có, không một lời chào. “Anh đi đâu đấy?” cô hỏi, giọng yếu ớt, nhưng đáp lại chỉ là cái vẫy tay hờ hững. Cửa đóng sầm, để lại Ngọc trong sự tĩnh lặng ngột ngạt.

Áp lực nợ nần ngày càng đè nặng. Những cuộc gọi đòi nợ giờ không còn lịch sự nữa, mà là những lời đe dọa lạnh lùng khiến Ngọc run rẩy mỗi khi điện thoại reo. Cô đã tăng ca tại nhà hàng, đôi chân đau nhức vì phải đứng hàng giờ trong đôi giày cao gót chật chội, chiếc váy bó sát làm nổi bật thân hình cô nhưng cũng khiến cô cảm thấy như một món đồ bị phô bày. Mỗi tối, khi trở về, cô chỉ muốn ngã xuống giường, nhưng tâm trí cô không ngừng quay cuồng – về Tuấn, về khoản nợ, và về dấu vết kỳ lạ cô tìm thấy đêm trước trên cánh cửa.

Hình ảnh ấy ám ảnh cô. Thứ chất lỏng trắng đục, còn ấm, và cánh cửa phòng khách khép vội – tất cả chỉ về một người: ông Thành. Cô cố xua đi ý nghĩ ấy, tự nhủ rằng mình đang tưởng tượng, nhưng mỗi khi nhớ lại, cơ thể cô lại nóng ran. Cô tự hỏi liệu ông đã thấy gì, đã cảm thấy gì khi đứng đó, và ý nghĩ ấy khiến cô vừa xấu hổ vừa bị cuốn vào một cảm giác cấm kỵ đầy kích thích. Ngọc không muốn thừa nhận, nhưng trong sâu thẳm, cô bắt đầu tưởng tượng về ông – người đàn ông quyền lực, phong độ, người có thể cứu cô khỏi cơn ác mộng này.

Tại nhà hàng, công việc càng thêm căng thẳng. Một vị khách lớn tuổi, với ánh mắt hau háu, cố tình chạm vào tay cô khi cô rót rượu, thì thầm rằng ông ta có thể “giúp” nếu cô chịu “hợp tác”. Ngọc giật tay lại, nở nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng cô là một cơn giận dữ và bất lực. Cô nghĩ về Tuấn, người từng hứa sẽ bảo vệ cô, nhưng giờ đây chỉ để lại cô đơn độc. Khi ca làm kết thúc, cô ngồi trong phòng nghỉ, chiếc váy ướt mồ hôi dính chặt vào da, làm nổi bật cặp mông tròn trịa và vòng ngực căng đầy. Nhìn mình trong gương, cô tự hỏi liệu đây có phải là tất cả những gì cô còn lại – một cơ thể để người khác thèm muốn.

Đêm đó, Tuấn trở về muộn, mùi rượu nồng nặc. Anh nhìn Ngọc, ánh mắt không còn chút ấm áp. “Em đi làm cả ngày mà cũng chẳng được bao nhiêu, đúng không?” anh nói, giọng đầy mỉa mai. Ngọc cắn môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng những lời ấy như mũi dao đâm vào tim cô. Họ lại cãi nhau, giọng Tuấn vang lên giữa căn nhà nhỏ, còn Ngọc chỉ biết hét lại trong nước mắt. Khi Tuấn lăn ra ngủ, cô ngồi co ro trên ghế sofa, đôi tay ôm chặt lấy mình, cảm nhận cơ thể mình như đang kêu gào một sự giải thoát.

Không thể chịu nổi, cô đứng dậy, bước vào phòng tắm. Dưới dòng nước nóng, cô để tay mình lướt trên làn da mịn màng, từ vòng ngực đầy đặn xuống cặp đùi săn chắc. Những tiếng rên khe khẽ thoát ra, hòa cùng tiếng nước chảy. Cô tưởng tượng về một người đàn ông mạnh mẽ, không phải Tuấn, mà là người có thể khiến cô quên đi tất cả – và hình ảnh ông Thành lại hiện lên, với ánh mắt sắc bén và thân hình rắn rỏi. Cô giật mình, ngừng lại, xấu hổ với chính mình, nhưng cơ thể cô vẫn run rẩy vì khao khát.

Bình luận

Để lại bình luận