Chương 9

Mẹ tôi lại đỏ mặt khi nghe tôi nói “bay” nhưng vẫn nói tiếp:

“Đúng rồi, nhưng mẹ không nên làm như vậy. Lần trước mẹ cũng hứa thưởng cho con. Mẹ sợ con bóp nghẹt cơ thể của mẹ, nhưng hôm nay không có gì giống như vậy. Dù sao thì mẹ con mình cũng đã làm điều sai trái. Không thể tiếp tục sai như vậy con ạ, nếu không thì đó là… loạn luân.”

Tôi biết loạn luân nghĩa là gì, nhưng từ miệng mẹ nói ra tôi vẫn nghe rất thú vị, và tôi không bao giờ nghĩ rằng loạn luân là điều gì đó sai trái. Vì vậy, không cần suy nghĩ về điều đó, tôi nói với mẹ:

“Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con rất thích mẹ. Con muốn mẹ đối xử tốt với con.”

“Không! Nếu con làm chuyện này, mẹ sẽ từ mặt con luôn đó.” Mẹ nói một cách giận dữ.

Tôi cảm thấy điều này giống như tát nước vào mặt cho tỉnh lại, và niềm đam mê của tôi đột nhiên mất đi. Tôi ngồi xuống giường, im lặng. Mẹ tôi mặc lại quần áo. Thấy tôi thất vọng như vậy, có lẽ mẹ cảm thấy hơi không chịu nổi bèn gục đầu vào ngực tôi và thủ thỉ với tôi:

“Con trai yêu dấu của mẹ, mẹ cũng yêu con nhiều lắm. Nhưng mẹ thật là không tốt vì khiến cho con phấn khích. Và… ồ, mẹ cảm thấy có lỗi với ba con nữa.”

Nghe mẹ nói vậy, tôi không chỉ buồn mà tự dưng khóc, vừa khóc tôi vừa nói với mẹ:

“Mẹ ơi, mẹ có biết không? Con thực sự yêu mẹ rất nhiều, con thực sự rất cần mẹ.”

Mẹ tôi rất bối rối trước tiếng khóc của tôi, bà cứ xoa đầu tôi mà không nói được gì.

Sau khi khóc một hồi lâu, tôi cũng cảm thấy mình thật là không biết xấu hổ. Tôi nhìn lên mẹ và thấy mắt mẹ đẫm lệ. Tôi giúp mẹ lau nước mắt và hỏi:

“Mẹ ơi, mẹ có thương con không?”

“Có chứ, tất nhiên là mẹ rất thương con. Trên đời này không có bà mẹ nào lại không yêu thương con mình.”

“Vậy mẹ yêu con nhiều hơn hay yêu ba nhiều hơn?”

Mẹ suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Đương nhiên là mẹ yêu con hơn, con là máu thịt của mẹ rơi ra khỏi cơ thể của mẹ mà.”

“Vậy thì mẹ yêu con, và con yêu mẹ, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”

“Con trai ngoan à, tình yêu của mẹ đối với con thì khác với tình yêu của mẹ đối với ba con. Sau này lớn lên con sẽ hiểu.”

Nói xong mẹ đứng dậy. Tôi biết rằng nói gì thêm cũng không có ích lợi gì, đành từ bỏ.

Mấy ngày sau, tuy chúng tôi đi chơi khắp Nha Trang, nhưng trong lòng hai người đều có những uẩn khúc nên không mấy vui vẻ. Chúng tôi trở về nhà khoảng một tuần sau đó.

Kỳ nghỉ hè cũng trôi qua nhanh chóng. Mối quan hệ của tôi với mẹ tôi dường như đã trở lại như xưa. Nhưng tôi không biết phải làm sao để quên đi những ngày ở Nha Trang. Tôi không biết khi đó mẹ có phải là mẹ tôi hay không.

Khi năm học mới bắt đầu, tôi thực sự bận rộn với bài tập về nhà. Tôi chỉ học một cách máy móc, chỉ làm bài tập hàng ngày, đọc sách, và ngày càng trở nên lầm lì ở nhà. Điều này khiến mẹ tôi cảm thấy rất lo lắng.

Đến ngày lễ, nhà trường cho học sinh được nghỉ một ngày. Tôi nhốt mình trong phòng và khóa cửa lại. Tôi chưa bao giờ khóa cửa phòng trước đây, nhưng mọi chuyện đã khác sau chuyến đi chơi Nha Trang với mẹ.

Sau khi ăn trưa, tôi trở về phòng, không có ý muốn học bài, chỉ nằm trên giường lật sách ra đọc.

Đột nhiên mẹ tôi gõ cửa và nói:

“Mẹ đây, mở cửa ra đi con.”

Tôi mở cửa cho mẹ vào rồi trở lại nằm trên giường. Mẹ bước đến gần tôi và dịu dàng hỏi tôi:

“Con trai của mẹ, con muốn nói gì với mẹ nào?”

“Con đã nói những gì muốn nói hồi ở Nha Trang rồi.” Tôi giận dữ đáp.

Bình luận

Để lại bình luận