Chương 9

: Cám Dỗ Trong Đêm Tĩnh Lặng
Buổi tối hôm ấy, căn nhà rộng 180 mét vuông của gia đình Lưu Dương chìm trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo nên một bầu không khí ấm áp nhưng đầy ẩn ý. Sau một ngày dài ở trường, Lưu Dương trở về nhà với tâm trạng rối bời. Cậu vừa trải qua một tuần học căng thẳng, với những ánh mắt dò xét từ đám bạn như Từ Vân Siêu và Phì Biểu, cùng những suy nghĩ không thể kiểm soát về mẹ mình – cô Vương Vũ Hân. Mẹ cậu, một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc nhưng đầy quyến rũ, đã khiến cậu rơi vào vòng xoáy cảm xúc kỳ lạ, đặc biệt sau những lần trêu đùa và hình ảnh đôi tất lụa đen óng ánh của cô.
Hôm nay là thứ Tư, nhưng do lịch học được điều chỉnh, buổi chiều chỉ có hai tiết, và theo quy định, học sinh ngoại trú như Lưu Dương được phép về nhà sớm. Tuy nhiên, vì không phải cuối tuần thông thường, nhiều bạn chọn ở lại ký túc xá. Lưu Dương đoán rằng Từ Vân Siêu, gã đàn anh khét tiếng lớp 11, chắc chắn đã lợi dụng thời điểm này để âm mưu gì đó. Khi tan học, cậu bắt gặp ánh mắt của Siêu và Phì Biểu lén lút nhìn mình từ hành lang, như thể đang nhắc nhở cậu về một “thỏa thuận” ngầm. Điều đó khiến cậu rùng mình, cảm giác bất an dâng lên. May mắn thay, Trần Thế Hào – “đại ca” của lớp 8/4 – đã kịp thời xuất hiện, kéo cậu ra khỏi tình huống khó xử và khẽ thì thầm: “Cẩn thận đấy, đừng để bọn nó nắm thóp.”
Trên đường về, Lưu Dương ngồi sau xe của thầy Lý – một giáo viên dạy Toán mà mẹ cậu thường đi nhờ. Thầy Lý, một người đàn ông trung niên với mái đầu hói bóng loáng, luôn khiến Lưu Dương khó chịu. Cậu để ý thấy thầy thường liếc nhìn mẹ với ánh mắt kỳ lạ, như thể đang cố ý ngắm nghía từng đường nét trên cơ thể cô. “Đồ hói chết tiệt!” – Lưu Dương lẩm bẩm trong lòng, cảm giác tức tối xen lẫn khó chịu khi thấy mẹ mình bị nhìn như vậy.
Về đến nhà, mùi thức ăn thơm lừng từ bếp đã chào đón cậu. Ba cậu – chú Lưu Đốn – đang lúi húi xắt rau, mái tóc bạc lấp ló dưới ánh đèn bếp. Chú là một kiến trúc sư bận rộn, thường xuyên tăng ca, nhưng vẫn giữ thói quen chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Mẹ cậu, sau khi về phòng thay đồ, cũng bước vào bếp để xào rau, tạo nên một khung cảnh gia đình quen thuộc. Nhưng bữa cơm tối lại không êm ả như mọi khi. Ba cậu, với giọng nghiêm khắc, lại “gõ” cậu một trận vì kết quả thi tháng quá tệ. “Dào Dạt, con làm ba mẹ thất vọng quá! Lần này phải cố lên, không được để tụt hạng nữa!” – Chú nói, ánh mắt đầy thất vọng khiến Lưu Dương chỉ biết cúi đầu, không dám đáp lại.
Sau bữa cơm, Lưu Dương trở về góc học tập nhỏ của mình, được ngăn cách bởi một vách gỗ cao ngang người. Góc này vừa là nơi cậu học bài, vừa là nơi ba cậu đặt bàn làm việc. Dù hai cha con không nhìn thấy nhau, nhưng mọi tiếng động đều có thể nghe rõ. Lưu Dương ngồi xuống, mở sách vở, nhưng đầu óc cậu chẳng thể tập trung. Tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh mẹ trong đôi tất lụa đen, và cả ý nghĩ táo bạo về việc muốn nhìn gần hơn đôi tất da mà cô mặc hôm thứ Hai. Cậu biết mẹ thường để đồ bẩn ở sọt trên ban công nhỏ, và đôi tất da ấy chắc chắn vẫn còn đó.
Sau hai giờ giả vờ học bài, Lưu Dương không kìm được nữa. Cậu đứng dậy, viện cớ đi tưới hoa trên ban công nhỏ. Đứng trước chậu cây, cậu vội vàng tưới nước qua loa, mắt lén lút liếc về sọt đồ bẩn. Tim cậu đập thình thịch khi lật từng món quần áo, tìm kiếm đôi tất da của mẹ. Nhưng sau một hồi lục lọi, cậu chỉ thấy bộ đồng phục và áo sơ mi mẹ mặc hôm thứ Hai, không có đôi tất da hay bất kỳ món đồ lót nào. Cậu nhớ ra mẹ từng dặn: “Quần lót phải tách riêng để giặt, không được lẫn với đồ khác.” Chắc chắn mẹ cũng có thói quen như vậy.
Ý nghĩ ấy khiến Lưu Dương tò mò hơn bao giờ hết. Cậu rón rén bước đến trước cửa phòng tắm riêng trong phòng ngủ chính của ba mẹ. Qua lớp kính mờ, cậu nghe thấy tiếng nước chảy xôn xao – mẹ đang tắm. Âm thanh ấy như một chất xúc tác, khiến tim cậu đập mạnh hơn, hạ thể bất giác căng cứng. Cậu biết mình không thể nhìn trộm, nhưng sự tò mò đã lấn át lý trí. Lén lút nhìn xuống, cậu phát hiện một sọt đồ bẩn nhỏ dưới bồn rửa mặt. Trong đó là một bộ đồ lót viền hoa màu tím và một bộ đồ lót lụa trắng ngà, cùng với một chiếc quần lót tam giác ren tím đầy quyến rũ.
Lưu Dương run run với tay lấy bộ đồ lót viền hoa màu tím. Cậu đưa lên, dùng tay ước lượng kích cỡ của áo ngực, thầm nghĩ: Ngực mẹ lớn thật… Một luồng kích thích chạy dọc sống lưng, khiến cậu rùng mình. Cậu đưa bộ đồ lót lên mũi, hít sâu, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt như sữa, ngọt ngào và quyến rũ. Hạ thể cậu càng căng cứng, nhói lên từng đợt. Rồi cậu cầm chiếc quần lót ren tím, mở ra ngắm. Đường viền hoa tinh xảo ôm lấy hai bên, phần mông là một tam giác chạm khắc rỗng đầy nghệ thuật. Cậu tưởng tượng cảnh mẹ mặc chiếc quần lót này, với làn da trắng mịn và cặp mông căng tròn, chắc chắn phải đẹp mê hồn.
Cậu lật chiếc quần lót, phát hiện ở phần đáy có vài vệt trắng mờ nhạt. Đây là gì nhỉ? – Cậu tự hỏi, rồi không kìm được, đưa lên mũi hít mạnh. Một mùi hương kỳ lạ xộc vào đầu óc cậu – hơi tanh, hơi mặn, nhưng lại mang một sức hút khó cưỡng. Lưu Dương cảm thấy cả người như bốc cháy, hạ thể căng đến mức đau nhức. Không tự chủ được, cậu đưa lưỡi liếm nhẹ lên vệt trắng ấy. Vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, khiến toàn thân cậu như nhũn ra, chân run run không đứng vững. Cậu tham lam liếm thêm vài lần, hít sâu mùi hương cơ thể mẹ, như thể đang chìm vào một trạng thái mê muội. Thân thể cậu lảo đảo, vô tình dựa vào cánh cửa kính mờ, tạo ra một tiếng động khẽ.

Bình luận

Để lại bình luận