Chương 9

“Đồ khốn nạn!” – Tôi tự chửi rủa Quang trong đầu. Anh ta đã đẩy tôi đến bước đường này. Đã bỏ mặc tôi khô héo trong cuộc hôn nhân này. Và giờ đây, tôi đang tìm kiếm sự giải thoát từ chính con trai mình. Một cách trả thù đầy điên loạn. Những khoảnh khắc lén lút như thế cứ thế lặp đi lặp lại. Có lần bà Thu vừa xách giỏ đi chợ, cả nhà ba người đang ngồi xem TV ở phòng khách, khi cánh cổng khép lại vừa vặn lúc chồng tôi đi vệ sinh ở toilet cuối nhà, ánh mắt Duy lia nhanh qua tôi đầy ẩn ý. Nó biết tôi hiểu ánh mắt đó. Thằng bé vội đứng dậy, không nói một lời đi thẳng vào bếp. Như có ma xui quỷ kiến, tôi cũng đứng lên mặc dù tim đập thình thịch. Tôi biết mình không nên đi theo, nhưng chân tôi như bị thôi miên. Khi tôi bước vào bếp, Duy đang đứng dựa vào bàn đá đặt tay hờ lên mép bàn. Nó không nhìn tôi, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt nó đang dõi theo tôi qua khóe mắt. Mùi thức ăn còn vương lại trong không khí, quyện với mùi nam tính của Duy tạo nên một thứ hòa quyện kỳ lạ. Tôi tiến lại gần bồn rửa vờ như muốn lấy cốc nước. Bất chợt, Duy xoay người dồn tôi vào góc tường, nơi khuất tầm nhìn từ sau nhà. Tay nó nhanh như cắt kéo tôi lại vùi mặt vào cổ tôi. Hơi thở nóng hổi của nó phả vào da thịt khiến tôi run rẩy. Tôi biết mình không thể chống cự. Trong không khí căng như dây đàn, giọng thì thầm của Duy lạc đi.

* Mẹ ơi…

Tôi trân mình đứng im cho con trai hôn lên cổ và vai mình, rồi nó mạnh bạo hơn kéo áo tôi xuống hôn lên xương quai xanh. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng sự kịch tính khi bất cứ lúc nào Quang cũng có thể bước ra từ nhà vệ sinh, hay bà Thu có thể bất ngờ trở về, lại càng khiến tôi rạo rực như một kẻ điên. Bàn tay Duy không chần chừ, luồn vào áo tôi tìm đến nơi mềm mại nhất. Tôi khẽ rên lên, cả người như nhũn ra. Duy không chỉ sờ mó, nó còn… siết chặt lấy bầu vú nhào nặn thật mạnh bạo như muốn vắt kiệt mọi thứ. Tôi cắn chặt môi cố gắng không để bật ra âm thanh nào. Tiếng xả nước bồn cầu không quá lớn nhưng chúng tôi đều nghe thấy. Duy buông tôi ra nhanh như chớp, nó quay lại với vẻ mặt bình thản như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Trong khi tôi đứng dựa vào tường thở hổn hển, cả người nóng ran, nó thì chỉ lạnh lùng nhìn tôi với ánh mắt vẫn tràn đầy tiếc nuối. Chồng tôi đang từ sau nhà đi lên đúng lúc có bản tin thời sự, nói về định hướng của thành phố. Quang ngồi xuống sofa, bắt chéo chân tựa lưng chăm chú vào màn hình. Bất chợt anh cất giọng, tuy rất ôn tồn nhưng lại khiến tôi giật mình.

Hiệu trưởng trường em sáng nay cũng tham gia cuộc họp, đóng góp ý kiến nhiều lắm.

* Vậy à! – Tôi trả lời cho có chứ không hề quan tâm nội dung Quang đang nói.

* Sao tự nhiên hai mẹ con xuống bếp làm gì vậy?

* À… em… pha ly trà gừng.

Rồi lại một lần khác vào buổi tối khi cả nhà đã ăn xong, Quang cũng xem thời sự trong phòng khách, tôi lên phòng tắm vừa định khóa cửa thì nghe tiếng gõ.

* Mẹ ơi, mẹ tắm chưa? Con muốn hỏi bài một chút.

Giọng Duy ở ngoài nghe có vẻ ngây thơ, nhưng tôi biết nó muốn gì. Tôi mở hé cửa. Duy đang đứng đó trong quần áo bình thường, nhưng ánh mắt nó lại lóe lên một nét táo bạo khó tả.

* Con đợi mẹ tắm xong đi.

Bình luận

Để lại bình luận