Chương 9

Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi muốn buông tay, muốn thu mình lại, muốn biến mất khỏi thế giới này. Nhưng con “cu” của tôi, dường như không hề hay biết về sự bối rối của chủ nhân, vẫn cứ hùng dũng cương cứng, và tôi không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, tôi lại sục mạnh hơn. Một sự thách thức? Một sự bất chấp? Hay chỉ là một phản ứng vô thức của cơ thể khi bị kích thích tột độ?

Mẹ tôi không hề quay đi. Mẹ vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào tôi, vào con “cu” đang phập phồng trong tay tôi. Ánh mắt mẹ lướt dọc cơ thể tôi, rồi dừng lại ở vật đang nhấp nhô ấy. Tôi có thể thấy ánh mắt mẹ dường như nheo lại một chút, như thể đang đánh giá, đang suy tư. Mẹ không hề tỏ ra ghê tởm hay giận dữ, mà chỉ là một sự ngạc nhiên, pha lẫn với một chút gì đó khó hiểu. Mẹ ngừng lại, nhìn lâu hơn một chút, đôi môi khẽ hé mở. Tôi biết, mẹ đã thấy rõ tất cả.

Rồi, như một tiếng sét đánh ngang tai, mẹ giật mình. Một sự nhận ra đột ngột hiện lên trong đôi mắt mẹ. Mẹ nhận ra mình đang làm gì, đang nhìn cái gì. Khuôn mặt mẹ lập tức trở nên bối rối tột độ, một sự ngượng ngùng sâu sắc hiện rõ. Mẹ vội vàng quay đi, bước nhanh ra khỏi tầm nhìn của tôi, lúng túng đến nỗi suýt vấp ngã.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một cảm giác trống rỗng và hối hận tột cùng. Tôi vội vàng kết thúc “công việc” của mình, kéo quần lên, và chỉnh sửa lại trang phục.

Một lát sau, tôi bước ra khỏi nhà tắm, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể. Tôi thấy mẹ đang ngồi trên giường, lưng quay về phía tôi, nhưng vai mẹ khẽ run lên. Tôi biết mẹ vẫn còn bối rối.

“Con… sao con lại làm vậy?” Mẹ khẽ hỏi, giọng lí nhí, không dám quay mặt lại nhìn tôi.

Tôi đứng sững, tim đập thình thịch. Tôi biết mình không thể nói thật. Tôi phải bịa ra một cái cớ nào đó. Trong đầu tôi, hàng loạt ý nghĩ chạy đua.

“Dạ… dạ con…” Tôi ấp úng, “Con… con vừa đi học về, con thấy… thấy cô kia ở đầu hẻm… cô ấy cỡ tuổi mẹ, mà… mà cô ấy không mặc áo ngực… làm con… con thèm quá… nên con mới vào đây…” Tôi nói dối một cách vụng về, lắp bắp, khuôn mặt đỏ bừng. Tôi biết, lời bịa chuyện của tôi nghe thật ngu ngốc và lộ liễu, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra vào lúc đó.

Mẹ tôi nghe tôi nói, vai mẹ khẽ run lên một lần nữa. Mẹ vẫn không quay lại. “Trời đất! Sao con lại thế hả Nam? Giữa Sài Gòn đông người như vậy, con không được nhìn linh tinh như thế. Phải giữ gìn cơ thể, con trai con đứa…” Mẹ trách nhẹ nhàng, giọng điệu có phần búng quýnh, nhưng không hề có sự giận dữ hay tức giận. Mẹ chỉ trách một cách yếu ớt, như thể đang tự trấn an mình hơn là trách tôi.

Rồi, đột nhiên, tôi thấy vai mẹ ngừng run. Mẹ khẽ khựng lại. Tôi nhận ra, trong lúc trách tôi, mẹ chợt nhận ra rằng chính mẹ cũng đang không mặc áo ngực. Mẹ tôi lập tức cứng người lại, khuôn mặt mẹ có lẽ còn đỏ hơn cả lúc nãy. Một tiếng “á” khẽ thoát ra từ miệng mẹ.

Ngay lập tức, mẹ tôi vội vàng đứng dậy, quay lưng lại với tôi, và lục tìm chiếc áo ngực trong túi đồ. Mẹ luống cuống mặc nó vào, động tác nhanh chóng, đầy vẻ ngượng ngùng. Tôi đứng đó, chứng kiến cảnh tượng ấy, vừa thấy buồn cười, vừa thấy thương mẹ, nhưng trên hết, là một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Mẹ tôi, người phụ nữ trưởng thành, xinh đẹp ấy, cũng có lúc bối rối, ngượng ngùng đến vậy.

Đêm đó, hai mẹ con nằm trên gác, không khí trở nên căng thẳng một cách lạ thường. Không một lời nói, không một tiếng động. Tôi nằm quay mặt vào tường, giả vờ ngủ say. Nhưng tôi biết, mẹ tôi cũng không ngủ được. Tôi nghe tiếng mẹ trằn trọc, tiếng trở mình nhẹ nhàng trên chiếc giường chật hẹp.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của mẹ ngay bên cạnh, và mùi hương quen thuộc của mẹ lại khiến tôi không thể nào chợp mắt. Con “cu” của tôi lại một lần nữa cương cứng, dù tôi đã cố gắng kiềm chế.

Bình luận

Để lại bình luận