Chương 9

Mẫn Nhi đứng trước tấm gương nhỏ trong phòng vệ sinh của cửa hàng, chỉnh lại chiếc áo đồng phục xanh. Một tuần làm việc chính thức đã trôi qua, và cô không chỉ trụ lại mà còn trở thành tâm điểm chú ý. Từ một cô gái không bằng cấp, bị bà Minh và Hà xem thường, cô đã vượt qua thử thách ba ngày với doanh số 250triệu đồng, đã được nhận vào làm chính thức. Hôm nay, cô đứng trước một cơ hội lớn hơn: sự kiện vinh danh nhân viên xuất sắc trong quý, được tổ chức ngay tại cửa hàng. Bà Minh đã tiết lộ rằng một lãnh đạo cấp cao từ trụ sở tập đoàn sẽ đến trao giải, và với thành tích của mình, Mẫn Nhi có thể được gọi tên.

Cô vuốt lại mái tóc buộc cao, hít một hơi sâu để trấn tĩnh. Sự kiện này không chỉ là dịp để cô khẳng định bản thân, mà còn là cơ hội để cô tiến sâu hơn hơn thế giới của những người giàu có và quyền lực, nơi cô tin rằng kẻ thù của mình đang ẩn náu. Khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy, lạnh lùng và sắc nét, vẫn ám ảnh cô. Cô không biết hắn là ai, nhưng cô thề sẽ tìm ra hắn, dù phải mất cả đời.

Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, trở lại không gian sang trọng của cửa hàng. Những bộ bàn ghế gỗ óc chó bóng loáng, những chiếc sofa da nhập khẩu, và những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh tạo nên một bầu không khí xa hoa. Hôm nay, cửa hàng được trang trí đặc biệt cho sự kiện, với những tấm biểu ngữ ghi “Lê Đức Yên – Vinh danh xuất sắc” và một bàn tiệc nhỏ bày biện tinh tế. Các nhân viên đứng thành hàng, hồi hộp chờ đợi. Hà, cô nhân viên kỳ cựu, đứng ở góc phòng, chỉnh lại mái tóc uốn xoăn và kiểm tra son môi. Cô ta liếc Mẫn Nhi, ánh mắt đầy ghen tị nhưng không nói gì. Sau lần Mẫn Nhi vượt qua thử việc, Hà đã bớt mỉa mai, nhưng sự thù địch vẫn âm ỉ.

Bà Minh, mặc một bộ váy công sở màu đen, đi qua đi lại, kiểm tra mọi thứ lần cuối. “Mọi người, chuẩn bị xong chưa?” bà ta hỏi, giọng sắc lạnh. “Hôm nay là ngày quan trọng. Khách mời từ trụ sở sắp đến. Ai làm sai, đừng trách tôi nặng tay.”

Mẫn Nhi gật đầu, cố giấu sự hồi hộp. Cô không quen với những sự kiện như thế này, nhưng cô biết mình phải thể hiện tốt. Cô đã học cách mỉm cười, cách nói chuyện với khách, và cách giữ bình tĩnh trước áp lực. Cô tự nhủ: Đây chỉ là một bước nhỏ. Mình phải đi xa hơn nữa.

Sự kiện bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Một nhóm khách mời từ trụ sở tập đoàn bước vào, gồm những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc sang trọng, toát lên vẻ quyền lực. Bà Minh cúi đầu chào, giọng cung kính hơn bình thường. “Hoan nghênh quý vị đến với cửa hàng chúng tôi. Chúng tôi rất vinh dự được tổ chức sự kiện hôm nay.”

Mẫn Nhi đứng ở hàng sau, quan sát. Cô nhận ra không khí trong cửa hàng thay đổi khi một người đàn ông trẻ bước vào. Anh ta cao ráo, mặc vest đen may đo, mái tóc chải gọn gàng để lộ vầng trán cao. Anh khoảng hai mươi lăm tuổi, với đôi mắt sắc bén và nụ cười tự tin. Hai người đàn ông khác, có lẽ là trợ lý, theo sau anh. Các nhân viên xì xào, và Mẫn Nhi nghe loáng thoáng cái tên: Lê Tú.

Bà Minh tiến đến, cúi đầu thấp hơn. “Cậu Lê, hoan nghênh cậu đến cửa hàng. Chúng tôi rất vinh dự.”

Lê Tú gật đầu nhẹ, giọng nhẹ nhàng và lịch sự. “Cảm ơn chị Minh. Tôi đến thay cha tôi để trao giải. Chúng ta bắt đầu được chưa?”

Mẫn Nhi quan sát Lê Tú từ xa. Anh ta có một khí chất đặc biệt, vừa gần gũi vừa xa cách, như thể cả thế giới phải xoay quanh anh. Cô nghe đồn về anh ,con trai duy nhất của chủ tịch Lê Đức, người được mệnh danh là “cậu ấm” của tập đoàn, giàu có, điển trai, và thông minh. Nhưng với Mẫn Nhi, cô không quan tâm đến những lời đồn. Cô chỉ muốn làm tốt công việc và không để bất kỳ ai làm cô phân tâm.

Sự kiện diễn ra trong một khu vực được trang trí đặc biệt, với sân khấu nhỏ và bàn tiệc bày biện tinh tế. Bà Minh lên sân khấu, giới thiệu từng nhân viên xuất sắc. Hà là người đầu tiên được gọi tên, với doanh số hơn 500 triệu đồng trong quý. Cô ta bước lên, nụ cười rạng rỡ, nhận cúp và giấy khen từ Lê Tú. “Cảm ơn cậu Lê, cảm ơn tập đoàn đã ghi nhận nỗ lực của tôi,” Hà nói, giọng ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Lê Tú.

Bình luận

Để lại bình luận