Chương 9

Ngọc Trinh không thực sự hẹn ai. Cô chỉ muốn rời khỏi nhà, tránh xa cha mình. Mẹ đi làm, chỉ còn hai cha con, không gian như bị bao trùm bởi một thứ gì đó ám muội mà cô không thể gọi tên. Cô lang thang trên đường phố Sài Gòn, chẳng biết đi đâu, cuối cùng quyết định gọi một cô bạn học để giết thời gian.

Ở nhà, ông Lập ngồi một mình trong phòng khách rộng thênh thang, lòng trống rỗng. Ông chờ Ngọc Trinh về, nhưng đến giờ cơm tối, cô vẫn chưa xuất hiện. Đến sáu giờ, chuông điện thoại reo lên. Là bà Huyền gọi về.

“Alo, anh Lập à, hôm nay em tăng ca, chắc khuya mới về. Anh với con ăn cơm trước đi, đừng chờ em.” Bà Huyền nói nhanh, rồi cúp máy trước khi ông kịp đáp lời.

Ông Lập thở dài, lòng thầm kêu khổ. Buổi tối là thời điểm lý tưởng nhất để gần gũi Ngọc Trinh, vậy mà cô vẫn chưa về. Không thể chờ thêm, ông cầm điện thoại, bấm số con gái: “Alo, Ngọc Trinh à, sao con chưa về vậy?”

“Ba, con về liền…” Giọng Ngọc Trinh vang lên qua loa, nghe mơ màng, như say rượu. Ông Lập giật mình, tim đập thình thịch. Con gái ông uống rượu sao nổi? Ông định hỏi thêm, nhưng đầu dây bên kia đã ngắt máy. Ông ngồi phịch xuống sofa, lòng lo lắng xen lẫn kích thích.

Một lúc sau, cửa chính bật mở. “Ba, con về rồi…” Ngọc Trinh bước vào, dáng vẻ xiêu vẹo, đôi giày cao gót vẫn chưa tháo đã lảo đảo bước lên lầu.

“Con uống rượu hả?!” Ông Lập bật dậy, giọng gắt gỏng.

“Chỉ một chút thôi… tửu lượng con kém, đi với bạn chơi ở quán… uống chút xíu…” Ngọc Trinh đáp, giọng ngắt quãng, chân suýt trượt cầu thang.

Ông Lập vội lao tới, đỡ lấy cô. Ông ngửi kỹ, không thấy mùi rượu nồng nặc, chỉ thoảng chút hương nước hoa ngọt ngào từ tóc cô. Lòng ông nhẹ đi đôi chút, nhưng dục vọng lại trỗi dậy khi chạm vào cơ thể mềm mại của con gái. Ông dìu cô lên phòng, đặt cô nằm xuống giường. Ngọc Trinh nhắm mắt, hơi thở đều đều, không rõ là đã ngủ hay chỉ đang mơ màng. Ông thử gọi: “Ngọc Trinh?” Không có phản hồi.

Lời bà Huyền vang lên trong đầu ông: “Em tăng ca, khuya mới về.” Ông liếc đồng hồ, mới bảy giờ tối. Còn sớm. Ông không rời khỏi phòng, mà ngồi xuống mép giường, tim đập thình thịch.

Ngọc Trinh nằm đó, chiếc áo thun ngắn tay ôm sát cơ thể, đôi môi mọng đỏ khẽ hé, như cánh hoa ướt át mời gọi. Ông Lập cúi xuống, hai tay chống hai bên người cô, ánh mắt dán chặt vào đôi môi ấy. Lý trí tan biến, ông không còn kiềm chế được. Đầu ông hạ thấp, môi chạm vào môi cô, một cảm giác run rẩy lan khắp cơ thể. Hương vị ngọt ngào từ đôi môi mềm mại ấy khiến ông ngẩn ngơ. Ông ngậm lấy môi trên của cô, mút nhẹ, chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi. Rồi ông chuyển xuống môi dưới, ngậm chặt hơn, tham lam hơn, đầu lưỡi khẽ liếm qua, cảm nhận sự mịn màng đến mê hoặc.

Ngọc Trinh khẽ cựa mình, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt. Ông Lập giật mình ngẩng lên, tim đập loạn, sợ cô tỉnh giấc. Nhưng cô chỉ thở dài, đôi môi hé mở thêm chút nữa, để lộ hàm răng trắng đều và đầu lưỡi hồng nhạt lấp ló. Ông nuốt nước bọt, dục vọng bùng cháy dữ dội. Ông cúi xuống lần nữa, ngậm lấy môi cô, mút mạnh hơn, đầu lưỡi cố len vào, nhưng vấp phải hàm răng khép chặt. Ông dừng lại, thở hổn hển, nhìn con gái ngủ say với đôi môi ướt át dính chút nước bọt của mình. Hương vị ấy, ngọt ngào và cấm kỵ, khiến ông mê mẩn. Ông đứng dậy, cố kìm nén ngọn lửa trong lòng, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ: ông phải có được cô, bằng mọi giá.

ông Lập, đứng lặng bên giường, ánh mắt không rời khỏi cơ thể Ngọc Trinh đang nằm bất động trong giấc ngủ say. Đôi môi cô vẫn còn ướt át từ nụ hôn trộm vừa rồi, lấp lánh dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, như một lời mời gọi không lời. Ông hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén, nhưng dục vọng trong lòng đã vượt qua mọi rào cản đạo đức. Ông không thể dừng lại nữa. Cơ hội này, khoảnh khắc này, quá hoàn hảo để ông từ bỏ.

Ông từ từ trèo lên giường, hai chân dang rộng, quỳ hai bên hông Ngọc Trinh, tạo thành một tư thế bao bọc lấy cô. Chiếc giường êm ái lún xuống dưới sức nặng của ông, tấm chăn mỏng trượt nhẹ, để lộ phần eo thon thả và đôi chân trắng muốt của cô dưới chiếc quần short bò ngắn cũn. Ông chống hai tay hai bên vai cô, cúi xuống thật chậm, hơi thở nóng hổi phả lên khuôn mặt thanh tú đang say ngủ. Ông ngắm nhìn cô, đôi môi mọng đỏ khẽ mím lại, lông mi dài cong vút rung nhẹ theo nhịp thở, làn da mịn màng như ngọc trai phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Đầu ông nghiêng nhẹ, môi ông lại chạm vào môi cô, lần này không còn là một cái hôn thoáng qua. Ông ngậm lấy môi trên của cô, mút thật chậm, thật sâu, đầu lưỡi lướt qua từng đường nét mềm mại, cảm nhận vị ngọt ngào như mật ong lan tỏa trong khoang miệng. Ông rên khẽ, một âm thanh trầm đục đầy thỏa mãn, khi đầu lưỡi ông tiếp tục trượt xuống môi dưới, liếm láp từng chút một, để lại những vệt nước óng ánh trên đôi môi căng mọng.

Bình luận

Để lại bình luận