Chương 9

`Ngồi… ngồi cạnh con?` Trong tâm trí Bà Mai, một sự bối rối thoáng qua. Bà nhìn chiếc ghế đối diện Hoàng, rồi lại nhìn sang cậu con trai đang mỉm cười dịu dàng. Có một sự thôi thúc kỳ lạ, một sức mạnh vô hình đang kéo bà lại gần cậu.

Hoàng tiếp tục, ánh mắt cậu khóa chặt lấy đôi mắt bà Mai, không rời một giây. Một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt đen láy của cậu, như một ma lực vô hình đang kéo Bà Mai về phía mình. “Đúng rồi, mẹ. Mẹ lại đây, ngồi vào lòng con đi. Mẹ có vẻ mệt mỏi, để con đỡ mẹ.” Cậu khẽ vỗ vỗ vào đùi mình, tạo ra một cử chỉ mời gọi mà không ai có thể từ chối, đặc biệt là khi đã bị thôi miên.

Những lời của Hoàng, được bao bọc bởi năng lượng thôi miên, như một dòng chảy êm ái len lỏi vào tâm trí Bà Mai, bóp nghẹt mọi sự phản kháng. Dù có một phần ý thức mơ hồ cảm thấy bất an – `ngồi vào lòng con ư? Lạ quá…` – nhưng nó nhanh chóng bị áp chế bởi sức mạnh vô hình.

Bà Mai không hề do dự. Bà bước đi một cách chậm rãi, nhưng dứt khoát, tiến về phía Hoàng. Đôi mắt bà vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu, như bị hút chặt. Đến khi đứng ngay trước mặt cậu, bà khẽ cúi xuống. Bà Mai cảm nhận được hơi ấm từ đùi Hoàng, và theo một bản năng lạ lùng, bà nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt trọng lượng cơ thể mình lên đùi cậu.

Ông Hùng, đang đọc báo, nghe tiếng ghế xê dịch khẽ ngẩng đầu. Ông thấy vợ mình ngồi vào lòng thằng con trai. Ông Hùng thoáng nhíu mày. `Thằng Hoàng lại làm nũng mẹ nó à? Vợ mình cũng chiều con quá.` Ông nghĩ. Nhưng rất nhanh, cảm giác khó chịu đó biến mất. Ông Hùng chỉ nghĩ đó là một hành động âu yếm bình thường của mẹ con, và ông lại cúi xuống tờ báo, tiếp tục lật dở trang giấy.

Nam, đang dán mắt vào màn hình laptop, cũng ngẩng lên khi cảm nhận được sự chuyển động. Anh thấy mẹ ngồi vào lòng Hoàng, đầu dựa vào vai em trai. `Mẹ mệt thật rồi.` Nam thầm nghĩ, giọng điệu trong đầu đầy vẻ thông cảm. `Hoàng nó cũng biết quan tâm mẹ đấy chứ.` Anh lắc đầu, rồi lại tiếp tục gõ phím, tâm trí quay về với những con số và deadline.

Thư, người vẫn đang dán mắt vào điện thoại, khẽ ngẩng đầu lên khi nghe tiếng mẹ di chuyển. Cô bé thấy mẹ đang ngồi gọn trong lòng anh Hoàng, hai tay anh Hoàng vòng qua eo mẹ. `Anh Hoàng… chiều mẹ ghê.` Thư nghĩ thầm, trong lòng không có chút nghi ngờ nào. Cô bé chỉ thấy đó là một cảnh tượng ấm áp của tình mẫu tử, và cô lại cúi xuống, tiếp tục mê mẩn với thế giới trò chơi trên màn hình.

Hoàng cảm nhận được trọng lượng mềm mại của cơ thể mẹ trên đùi mình. Hơi ấm lan tỏa qua lớp vải mỏng của chiếc quần short cậu đang mặc. Mùi hương quen thuộc của bà Mai – mùi sữa tắm, mùi kem dưỡng da, mùi thức ăn thoang thoảng – bao trùm lấy cậu. Đây là khoảnh khắc chiến thắng. Bà Mai, người mẹ luôn giữ khoảng cách và nghiêm nghị, giờ đây đã ngoan ngoãn ngồi trong lòng cậu, như một con búp bê bằng xương bằng thịt.

`Tuyệt vời… Mẹ hoàn toàn là của mình.` Hoàng cảm nhận một luồng điện chạy dọc sống lưng, một sự phấn khích tột độ. Cậu vòng hai tay qua eo bà Mai, khẽ siết nhẹ, kéo bà sát hơn vào lồng ngực mình.

Bà Mai khẽ rùng mình khi vòng tay Hoàng siết chặt lấy eo bà. Bà cảm nhận rõ ràng sự rắn chắc của cơ thể con trai phía sau lưng, hơi thở ấm nóng của cậu phả vào tóc.

`Lạ quá… cảm giác này… mình không thể chống cự được.` Tâm trí bà Mai vẫn còn hỗn loạn, nhưng ý chí phản kháng đã hoàn toàn bị bẻ gãy. Bà chỉ có thể thuận theo, mặc cho những suy nghĩ kinh hoàng chạy đua trong đầu. Bà dựa đầu vào vai Hoàng, hai tay buông thõng trên đùi.

“Mẹ đói không?” Hoàng thì thầm, giọng cậu đầy vẻ chiếm hữu. “Để con đút mẹ ăn nhé.” Cậu cầm chiếc bát canh sườn lên, đưa muỗng lên.

Bà Mai khẽ lắc đầu. `Mình đâu có đói…` Nhưng rồi, ngay lập tức, một mệnh lệnh vô hình lại chiếm lấy tâm trí bà. “Mẹ… mẹ đói.” Bà khẽ nói, giọng có chút mơ màng.

Bình luận

Để lại bình luận