Chương 9

Đó là ký ức của Hoàng tử Phúc Minh, chủ nhân của cơ thể này.

Hai linh hồn, một đến từ quá khứ ngây thơ nhưng ẩn chứa mầm mống dục vọng, một đến từ hiện đại với sự chai sạn, thực dụng và những khao khát chưa được thỏa mãn, bắt đầu va đập, cọ xát và dần dần dung hợp.

Đó là một quá trình vừa tra tấn, vừa khai sáng.

Nguyễn Phúc Minh cảm thấy mình đang đồng thời là cậu bé 11 tuổi đang ngây thơ với thế giới, và là chính mình của tuổi 27, nhìn thấu mọi mưu đồ.

Những triết lý mà Hoàng tử Phúc Minh ban đầu dùng để nói chuyện, giờ đây trong tâm trí Nguyễn Phúc Minh đã bị bẻ cong, được gọt giũa để trở thành công cụ biện hộ cho mọi hành vi sai trái, để xoa dịu lương tâm, và để thao túng người khác.

Quá trình dung hợp linh hồn không chỉ là sự kết nối, mà còn là một cuộc chiến không tiếng súng trong tâm thức.

Linh hồn Phúc Minh bé bỏng, yếu ớt nhưng chứa đựng khao khát bản năng mãnh liệt, như một ngọn lửa nhỏ được thổi bùng bởi luồng gió mạnh từ linh hồn hiện đại.

Nguyễn Phúc Minh của thế kỷ 21, với tư duy hiện đại, thực dụng, và kinh nghiệm sống phong phú, nhanh chóng nhận ra giá trị của “chấp niệm” này.

Nó không còn là sự tò mò trẻ con, mà trở thành một mục tiêu sống, một định hướng rõ ràng.

“Chấp niệm” của Hoàng tử Phúc Minh, khao khát được trở thành một “người đàn ông mạnh mẽ” để “bảo vệ những người mình yêu thương” thông qua việc chinh phục “thục phụ”, nay được Nguyễn Phúc Minh lý giải một cách trần trụi hơn.

Đó không chỉ là sức mạnh, mà còn là quyền lực tuyệt đối, là sự kiểm soát lên số phận người khác, đặc biệt là những người phụ nữ trưởng thành, giàu kinh nghiệm, những “thục phụ” mà cả hai Phúc Minh đều thèm khát.

Trong sâu thẳm linh hồn mới, dục vọng đối với “thục phụ” bỗng bùng cháy mạnh mẽ, không thể kiểm soát.

Nó không còn là sự tò mò ngây thơ của một đứa trẻ, mà là một cơn đói khát bản năng, một khao khát chinh phục ẩn sâu trong từng tế bào.

Sự thiếu thốn tình cảm, sự cô đơn trong một môi trường hoàng cung khắc nghiệt, tất cả đã được Nguyễn Phúc Minh hiện đại hóa thành lý do để hắn tìm kiếm sự thỏa mãn và quyền lực thông qua việc kiểm soát những người phụ nữ trưởng thành.

Hắn đã trải qua quá trình “bất hòa nhận thức” một cách chóng vánh.

Thay vì giằng xé giữa luân lý đạo đức và dục vọng, tâm trí hắn đã nhanh chóng “hợp lý hóa” mọi thứ.

“Tình yêu và dục vọng là bản năng, là nhu cầu tự nhiên của con người.

Ta đâu có làm gì sai trái.

Ta chỉ đang sống thật với bản thân mình, và tận dụng vị thế của mình để đạt được hạnh phúc.

Hơn nữa, những người phụ nữ đó, họ cũng có nhu cầu, có khao khát, ta chỉ đang giúp họ thỏa mãn, giúp họ tìm thấy ý nghĩa mới trong cuộc đời tẻ nhạt của họ.” Hắn tự an ủi, tâm trí mình hoàn toàn thanh thản.

Cái “hiệu ứng trượt dốc” đã bắt đầu ngay từ đêm hoan lạc đầu tiên với Bích Hà, và giờ đây, với sự dung hợp của hai linh hồn, nó càng được đẩy nhanh và củng cố.

Linh hồn hiện đại đã bóc trần những tấm màn che đậy của luân thường đạo lý phong kiến, biến chúng thành những xiềng xích mà kẻ mạnh có quyền phá bỏ.

Từ sâu thẳm của tiềm thức, một tiếng nói vang vọng, nay đã mang theo sự tự tin và lạnh lùng của Nguyễn Phúc Minh hiện đại: “Luân thường đạo lý chỉ là xiềng xích cho kẻ yếu.

Kẻ mạnh tạo ra luật lệ của riêng mình.

Ngươi là Hoàng tử, là tương lai của một đế chế, ngươi có quyền được tận hưởng và làm chủ mọi thứ mình muốn, đặc biệt là những người phụ nữ quyến rũ đó.

Hãy khiến họ mang thai, hãy để dòng máu của ngươi chảy trong huyết quản của họ, đó mới là minh chứng cho quyền lực tối thượng của ngươi.

Cái chết của Nguyễn Phúc Minh ở kiếp trước, sự xuyên không này, tất cả đều là định mệnh, là ý trời muốn ta phải thực hiện những điều vĩ đại hơn.

Ta sẽ không lãng phí cơ hội này.” Hắn tin rằng mình được định sẵn để làm những điều phi thường, để phá vỡ mọi giới hạn.

*** Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng của sự hỗn loạn, Hoàng tử Phúc Minh tỉnh lại.

Cơ thể cậu vẫn còn yếu ớt, nhưng đôi mắt bé nhỏ đã không còn vẻ ngây thơ thường ngày.

Thay vào đó là một ánh nhìn sâu thẳm, sắc sảo, ẩn chứa sự tinh quái và tham vọng.

Cậu khẽ cử động ngón tay, cảm nhận từng thớ thịt non mềm nhưng đã mang một sự khác biệt sâu sắc.

Tiếng thì thầm của nhũ mẫu Bích Hà bên tai, tiếng thái y xì xào, tất cả đều vang vọng trong tâm trí cậu, nhưng không còn là sự sợ hãi hay bối rối.

Giờ đây, mọi thứ đều được cậu nhìn nhận dưới một lăng kính hoàn toàn mới: lăng kính của quyền lực, của sự thao túng, và của dục vọng không đáy.

Hắn hít thở sâu, cảm nhận mùi hương thoang thoảng của trầm hương và thuốc Bắc trong phòng.

‘Cái cơ thể này… tuy yếu ớt, nhưng lại là một vị Hoàng tử,’ hắn suy nghĩ, giọng nội tâm trầm lắng và đầy tính toán.

‘Một quân cờ hoàn hảo để bắt đầu ván cờ lớn của ta.’ Phúc Minh nhắm mắt lại, một nụ cười nhếch mép ẩn hiện trên đôi môi nhỏ.

Hắn nhớ lại cảnh tượng Thục Phi Cúc Tịnh Y, vẻ đẹp mong manh, thoát tục nhưng đầy mê hoặc, và rồi nhũ mẫu Bích Hà, với vẻ đẹp gợi cảm, quyến rũ.

Những hình ảnh đó không còn khiến hắn cảm thấy tội lỗi, mà ngược lại, chúng trở thành nguồn động lực, là lời hứa hẹn cho những khoái lạc và quyền lực tột đỉnh.

Bình luận

Để lại bình luận