Chương 9

“Kính thưa phụ thân, con đã suy nghĩ kỹ càng.” Diệp Tiểu Thiên đứng thẳng lưng, ánh mắt đối diện với phụ thân, không chút nao núng. “Huyết Ảnh Môn tái xuất, ắt hẳn mang theo dã tâm lớn. Chúng ta không thể mãi chờ đợi đối phương ra tay. Con tin rằng, Diệp gia cần phải chủ động, liên kết với các chính phái khác để cùng nhau chống lại tà giáo này. Đây không chỉ là trách nhiệm của con với giang hồ, mà còn là cơ hội để con rèn luyện bản thân, chứng minh giá trị của một thiếu chủ Diệp gia.”

Diệp Thiên Long trầm ngâm vuốt chòm râu bạc, ánh mắt vẫn không rời khỏi con trai. Hắn nhìn thấy trong Diệp Tiểu Thiên một sự kiên cường và quyết đoán, khác hẳn với những thiếu gia con nhà quyền quý chỉ biết ăn chơi hưởng thụ. Tuy nhiên, hắn cũng nhận ra sự non nớt của một người chưa từng trải qua sóng gió giang hồ. “Giang hồ hiểm ác hơn con tưởng nhiều. Huyết Ảnh Môn thủ đoạn quỷ quyệt, không chỉ dựa vào võ công. Bọn chúng còn tinh thông mê hoặc lòng người, gieo rắc sự ngờ vực và chia rẽ.” Hắn dừng lại, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp. “Hơn nữa, con đường sắp tới, không chỉ có nguy hiểm bên ngoài, mà còn có cả những cạm bẫy từ chính những nữ nhân mà con sẽ gặp gỡ. Con có ‘diễm phúc’ trời ban, đó là điều đáng mừng. Nhưng cũng phải biết rằng, hồng nhan thường là họa thủy, nếu không đủ bản lĩnh, sẽ dễ dàng sa vào lưới tình, đánh mất chính mình. Con, liệu đã sẵn sàng đối mặt với tất cả những điều đó chưa?”

Lời nói của phụ thân như một tiếng sấm vang lên trong tâm trí Diệp Tiểu Thiên. Hắn nhớ đến Mộc Thanh Uyển, rồi lại nghĩ đến nỗi tự ti thầm kín về nhục căn của mình. Sự tự tin của hắn thoáng chốc lung lay. Hắn biết phụ thân đang ám chỉ đến sự “bản lĩnh nam nhi” mà mẫu thân đã đề cập, và cả những cám dỗ mà hắn sẽ phải đối mặt. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. “Phụ thân, con hiểu. Con sẽ cố gắng hết sức mình. Con sẽ cẩn trọng từng bước, không để phụ thân và gia tộc thất vọng.”

Diệp Thiên Long nhìn thẳng vào mắt con trai, thấy được sự quyết tâm mãnh liệt trong đôi mắt ấy. Hắn khẽ thở dài, nụ cười hiếm hoi nở trên môi. “Được. Con đã có ý chí như vậy, ta sẽ không cản. Diệp gia ta tuy không phải môn phái lớn nhất, nhưng khí phách không thua kém ai. Con cứ đi đi. Ta và lão gia sẽ chuẩn bị thư tín, thông báo đến Thanh Vân Tông, Long Hổ Môn, và Chính Nghĩa Minh về việc con sẽ thân chinh đến thăm hỏi. Diệp gia sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất cho con.”

“Con xin đa tạ phụ thân!” Diệp Tiểu Thiên cúi đầu, lòng tràn đầy cảm kích. Hắn biết, phụ thân tuy nghiêm khắc, nhưng luôn tin tưởng và ủng hộ hắn.

Diệp Thiên Long đứng dậy, bước đến bên Diệp Tiểu Thiên, vỗ mạnh lên vai hắn. “Con cứ yên tâm mà đi. Diệp gia đã trải qua bao sóng gió, sẽ không dễ dàng bị đánh bại. Nhưng con phải nhớ, sinh mệnh của con là quý giá nhất. Đừng bao giờ liều lĩnh một cách ngu ngốc.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Diệp Tiểu Thiên rời Chính Đường, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn đã nhận được sự chấp thuận và tin tưởng của phụ thân, một gánh nặng đã được trút bỏ. Giờ đây, hắn có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho chuyến hành trình sắp tới.

Khi hắn bước ra khỏi Chính Đường, một bóng dáng thấp bé, khắc khổ đang lúi húi quét dọn những chiếc lá vàng rơi. Đó chính là Hoàng Phúc. Hắn đã đứng đó từ lâu, đôi tai tinh tường nghe lén từng lời đối thoại từ bên trong. Mỗi khi Diệp Thiên Long nhắc đến “Huyết Ảnh Môn” hay “giang hồ hiểm ác”, Hoàng Phúc đều rùng mình. Nhưng khi nghe Diệp Thiên Long nhắc đến “những nữ nhân” và “bản lĩnh nam nhi”, đôi mắt hắn lại sáng rực lên một cách khó thấy. Hắn hít hà, cố gắng cảm nhận chút mùi hương thanh lịch còn vương vấn từ Mộc Thanh Uyển khi nàng rời đi trước đó, và mùi gấm lụa sang trọng của Diệp Thiên Long. Dục vọng trong hắn lại trỗi dậy, mặc dù hắn vẫn giữ bộ dạng cung kính, cặm cụi quét dọn.

Bình luận

Để lại bình luận