Chương 9

Giáo chủ đứng thẳng dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Mị Nhi, nở một nụ cười thỏa mãn. “Nhìn xem, nó đã sưng đỏ cả rồi. Giờ thì, để lão phu ‘thanh tẩy’ ngươi một cách triệt để.”

Lão ta thò tay vào trong y phục màu huyết đỏ của mình, rút ra một cây trượng bằng xương trắng. Cây trượng tỏa ra một luồng tà khí nồng nặc, đầu trượng có khắc hình một con quỷ dữ đang nhe nanh múa vuốt, đôi mắt rực lửa. Lão ta đặt cây trượng lên âm hộ của Mị Nhi, mũi trượng chạm vào nhụy hoa đang sưng đỏ. Mị Nhi giật mình, nhưng không kịp phản ứng.

“Đây là ‘Quỷ Đầu Trượng’, nó sẽ giúp ngươi ‘thanh tẩy’ tất cả dục vọng của phàm trần, đưa ngươi đến gần Ma Thần hơn.” Giáo chủ nói, giọng nói khàn khàn đầy ma mị. Lão ta từ từ ấn cây trượng vào âm hộ của Mị Nhi.

“Á… Đau… đau quá!” Mị Nhi hét lên, nước mắt giàn giụa. Cảm giác đau đớn dữ dội xé toạc nàng, không còn là khoái cảm nữa. Cây trượng xương lạnh lẽo, thô ráp, không hề có chút trơn tru nào, đang từ từ chui vào trong âm hộ nàng, như muốn xé rách nàng ra làm đôi. Nàng cảm thấy một sức ép khủng khiếp, như thể có một vật thể khổng lồ đang cố gắng chui vào một cái động nhỏ bé.

“Giáo chủ… xin người… nhẹ tay… làm ơn!” Nàng cầu xin, toàn thân run rẩy, những sợi dây thừng siết chặt cổ tay nàng đến mức hằn sâu vào da thịt. Nàng cảm thấy hơi thở mình bị nghẹt lại, đầu óc quay cuồng.

Giáo chủ cười vang, không chút thương xót. “Nhẹ tay ư? Đây chính là cách Ma Thần ‘thanh tẩy’ những kẻ dâm đãng như ngươi! Càng đau đớn, càng nhục nhã, Ma Thần sẽ càng hài lòng!” Lão ta nói, rồi mạnh bạo ấn sâu cây trượng vào bên trong Mị Nhi.

“Rắc… rắc!” Âm thanh ghê rợn vang lên khi cây trượng xương lùi sâu vào bên trong nàng. Mị Nhi ngất đi một lúc vì đau đớn tột độ. Khi tỉnh lại, nàng cảm thấy cơ thể mình như bị xé nát, một cảm giác trống rỗng tột cùng, nhưng đồng thời, một tia sáng đỏ ngầu lóe lên trong đôi mắt vô hồn của nàng.

Âm thanh “rắc… rắc!” ghê rợn vừa dứt, Mị Nhi bừng tỉnh sau cơn choáng váng vì đau đớn. Nàng cảm nhận rõ ràng vật thể lạnh lẽo, thô ráp bằng xương đang nằm sâu trong âm hộ mình, như một khối u ngoại lai, chiếm trọn mọi ngóc ngách. Cái cảm giác bị xé rách vẫn còn âm ỉ, nhưng giờ đây, nó lại hòa quyện với một sự trống rỗng đến vô hạn, như thể linh hồn nàng đã bị hút cạn, chỉ còn lại một cái vỏ xác rỗng tuếch. Tia sáng đỏ ngầu trong mắt nàng không phải của sự tức giận hay phản kháng, mà là một sự buông xuôi đến tận cùng, một sự chấp nhận số phận, thậm chí là một dạng khoái cảm méo mó đang nhen nhóm từ trong vực sâu tuyệt vọng.

Giáo chủ khẽ vuốt chòm râu bạc phơ, ánh mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ thỏa mãn tột độ. “Thấy chưa, tiểu tiện nhân? Quỷ Đầu Trượng của lão phu đã nhập vào cơ thể ngươi. Nó đang ‘thanh tẩy’ ngươi từng chút một. Cảm thấy thế nào? Có phải dục vọng của phàm trần đã bị hút cạn, chỉ còn lại sự trống rỗng và thuần túy hiến dâng cho Ma Thần không?” Lão ta nói, bàn tay gầy guộc lại vươn ra, đặt lên bụng dưới của Mị Nhi, xoa nhẹ nhàng, cảm nhận sự chèn ép từ cây trượng bên trong.

Mị Nhi không thể trả lời. Miệng nàng há hốc, những tiếng rên rỉ yếu ớt không thể thoát ra. Nàng cảm thấy một luồng tà khí lạnh lẽo từ cây trượng không ngừng tràn vào cơ thể mình, xâm thực từng kinh mạch, không chỉ hút cạn linh lực mà còn khuấy đảo tâm trí nàng. Nỗi đau thể xác, sự nhục nhã tột cùng, và khoái cảm nguyên thủy từ sự chà đạp cứ thế hòa trộn, tạo thành một cơn bão tố trong tâm can. Tia sáng đỏ trong mắt nàng càng lúc càng rực rỡ, như một ngọn lửa địa ngục bùng cháy trong đêm tối tâm hồn.

Giáo chủ cười khẩy, ngón tay lão ta đột nhiên ấn mạnh vào nhụy hoa đang sưng đỏ của nàng. “Nói đi, tiểu tiện nhân! Ngươi muốn nó sâu hơn nữa không? Muốn nó xé rách ngươi ra, để Ma Thần có thể trực tiếp hấp thụ tinh hoa của ngươi không?”

“A… ưm… không… không thể…” Mị Nhi lắp bắp, toàn thân co rút, uốn éo như một con rắn bị giẫm đạp. Nàng muốn phản kháng, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp này, nhưng hai tay bị trói chặt sau lưng, hai chân bị ép dạng rộng, và cơ thể nàng đã hoàn toàn kiệt sức. Lời nói “không thể” của nàng vừa mang ý cầu xin, vừa mang ý phủ nhận khoái cảm đang cuộn trào, lại vừa như một lời thừa nhận yếu ớt rằng nàng không thể chịu đựng được thêm nữa.

Giáo chủ thích thú nhìn nàng vùng vẫy. “Không thể ư? Nhưng cơ thể ngươi lại rất ‘có thể’ đó thôi.” Lão ta cười rộ, rồi đột nhiên dùng bàn tay mình siết chặt lấy nhũ hoa bên phải của Mị Nhi, bóp mạnh. “Á!” Mị Nhi hét lên một tiếng đau đớn, nhưng trong tiếng hét đó lại pha lẫn một tiếng rên rỉ đầy dâm đãng. Hai đầu vú nàng căng cứng, sưng đỏ, nhạy cảm tột độ. Lão ta dùng lực xoắn mạnh, khiến Mị Nhi đau đến chảy nước mắt, toàn thân run rẩy không ngừng.

Bình luận

Để lại bình luận