Chương 9

Minh ngượng đỏ mặt đáp: “Anh xin lỗi, anh không cố ý.”

Mỹ Duyên vừa nói vừa kéo hai dây áo lên trên vai: “Em biết mà, tuổi tầm này đàn ông các anh thích tìm hiểu khám phá.”

Nghe bé Duyên nói xong khiến Minh hơi ngạc nhiên, cô bé này quả thật… Lúc này Minh mới để ý mùi hương từ da thịt cô bé toát ra rất thơm khiến cậu cũng lạ lùng.

Chỉnh lại bộ đồ xong sau cô bé nói, giọng có vẻ chậm rãi: “Em có việc muốn nhờ anh.”

“Việc gì, em nói đi.” Minh nói.

“Nếu anh không đồng ý, thì quên chuyện này đi nha, coi như em chưa nói gì.” Cô bé chưa vội trả lời, mà ra điều kiện.

“Ừm, anh đồng ý. Nếu trong khả năng của anh, chắc chắn anh sẽ giúp. Chuyện gì, em nói đi.” Minh đáp.

“Em… em muốn nhờ anh một việc, từ chín giờ tối, khoảng nửa tiếng là xong.” Nàng ấp úng.

“Uhm, nhưng là việc gì.” Minh hỏi thêm.

“Em muốn anh canh cho em… tắm.” Cô bé trả lời.

Nghe đến đây, bụng cậu mừng rơn, nhưng làm bộ hỏi: “Chuyện đó anh làm được, nhưng anh thắc mắc sao em không tắm sớm hơn. Phòng tắm nhà ngoại em ở đâu?”

“Ngoại em không có nhà tắm. Còn tắm sớm hơn, người ta thấy sao?” Cô bé đáp.

“Vậy mấy hôm trước ai canh cho em tắm?” Minh hỏi.

“Có ai đâu, em tắm một mình thôi. Giờ có anh, em muốn nhờ anh.” Duyên nói.

“Tối qua em bị một phen hú vía, đang tắm em nghe tiếng cót két, làm em sợ quá, vội chạy vào nhà.” Nàng nói thêm, cũng may bé Duyên không nghi ngờ gì cậu.

“Nghĩa là em sợ ma hả?” Minh hỏi.

“Ừm.” Ngọc Duyên gật đầu.

“Hì, được, tối nay anh canh cho em tắm. Thật sự anh không tin có ma, nhưng nếu có, anh nói thật chứ mười con ma anh còn bẻ cổ cái một nữa là.” Minh cười nói.

Ngọc Duyên lấy smartphone ra coi giờ, đồng hồ cậu nhanh hơn giờ cô bé hai phút. Nàng yêu cầu Minh chỉnh lại và đề nghị cậu có mặt chỗ lu nước, sân sau nhà ngoại cô bé lúc 20 giờ 55 phút.

Minh đồng ý, rồi quay vô nhà ngoại. Ngoại đã chuẩn bị sẵn phần cơm trên bàn cho Minh, cậu ăn xong rồi đi tắm và lên giường, miên man suy nghĩ không biết lát cô bé có khỏa thân tắm hay không? Suy nghĩ miên man không tìm ra câu trả lời, Minh lại lôi truyện “Con đường bá chủ” ra đọc tiếp mong sao thời gian qua mau đến giờ đã hẹn.​

Ngọc Duyên ngồi đưa lưng ra cho Minh, cậu nhìn ngắm bờ vai thon thả, làn da trắng muốt của nàng, cặp mông nửa kín nửa hở, cái khe mông mới đẹp làm sao. Cậu nhẹ nhàng múc ca nước, xối lên lưng cô bé, đặt bàn tay mình lên tấm lưng trần mềm mại, vừa nhẹ nhàng xối nước, vừa chà lưng cho nàng, một cảm giác lâng lâng đến khó tả trào dâng trong lòng cậu. Lần thứ hai trong đời, bàn tay cậu được nhẹ nhàng chạm vào cơ thể một cô bé mới lớn, trên người không một mảnh vải, lòng cậu muốn nghẹn ngào vì sung sướng.

Minh chà lưng cho nàng cũng khá lâu, chắc do bàn tay cậu thèm khát chạm vào thân thể cô bé hơn là kỳ cọ cho sạch, cậu cũng chạm nhẹ vào phần trên cặp mông tròn trịa và mát rượi của cô nàng, lúc này Minh mới phát hiện dương vật đã cương cứng tự khi nào, chắc là nàng không biết, vì ngồi xổm quay lưng về phía cậu mà. Chà lưng cho nàng xong, Minh hỏi: “Em muốn anh kỳ cho em chỗ khác không?”

Nàng ngây ra: “Anh muốn chỗ nào nữa?”

Minh nói: “Chân tay em nhé.”

Ngọc Duyên gật đầu đồng ý, và quay lại về phía cậu, có lẽ nàng hơi mỏi lưng, nên đứng lên, cầm cái ghế nàng đặt sát vào thành bức tường lò sấy lúa nhà ngoại nàng rồi ngồi tựa lưng vào đó và duỗi hai chân ra cho cậu. Minh đứng dậy múc thêm nước ở lu cho vào thau, tiến lại nàng, nhẹ nhàng múc nước xối từ phần hai bầu vú nàng trở xuống, vừa xối tay cậu vừa vuốt dọc theo ngực nàng xuống, một cảm giác cực khó tả lúc đó cơ thể nàng rung lên nhẹ và đưa người tới phía trước một chút như hồi chiều.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đêm hè miền quê, gương mặt bé Duyên đỏ ửng lên vì cú chạm ngực vừa rồi, nàng chỉ cười, hai tay nàng chống lên ghế (cái ghế gỗ Minh và Ngọc Duyên ngồi chỉ cao khoảng một tấc), bộ ngực căng mọng của nàng hơi ưỡn ra phía trước trông đầy khiêu khích, nàng bảo Minh: “Anh kỳ chân cho em đi.”

Bình luận

Để lại bình luận