Chương 9

: Đến phòng chị họ

Trong những ngày qua, tôi đã xem tất cả các video trước đây của Ông béo, và đột nhiên phát hiện ra rằng, những nô lệ tình dục của Ông béo lúc đầu đã bị cưỡng hiếp, và cuối cùng đã phải đầu hàng ông béo, không có ngoại lệ. Dù cách làm giống nhau đến nhàm chán, nhưng phải công nhận, cách này thực sự hiệu quả!

Vì vậy, tôi đã đặt cho Ông béo một biệt danh – Vua hiếp dâm.

Tuy nhiên, nếu tôi xem phim một cách liều lĩnh, tôi chắc chắn sẽ tiêu rất nhiều tiền, vì vậy chỉ vỏn vẹn trong hai ngày, tôi đã tiêu hơn 1 triệu, điều này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mẹ tôi.

Ban đầu, mẹ tôi làm ngơ khi tôi lén lút xem phim khiêu dâm. Nhưng bây giờ, mẹ tôi đã không thể chịu đựng được nữa, bà đã đi tìm tôi và giáo dục tôi một cách chăm chỉ, nội dung không gì khác hơn là: Xem phim hại thân, tôi phải học tập chăm chỉ mỗi ngày, vân vân.

Tôi, người bị lộ bí mật, tất nhiên là đỏ hết mặt mũi lên rồi!

Tôi cũng nghĩ như vậy, dù mẹ có nói gì đi chăng nữa thì mẹ tôi vẫn là cảnh sát, làm sao mẹ có thể mắc lừa tôi được chứ?

Mặc dù mẹ tôi đã vạch trần bí mật của tôi nhưng bà không ngăn cản tôi xem phim khiêu dâm, bà nói: Chỉ cần vừa đủ thì thỉnh thoảng xem phim cũng không có hại gì!

Tôi rất cảm động vì mình thật may mắn khi có một người mẹ cởi mở như vậy.

# # # # # #

13 Tháng Năm 2014 – Đây là ngày thứ ba sau khi mẹ bú cặc cho tôi.

Như thường lệ, tôi cùng em gái đến trường và bắt đầu một ngày học mới.

Có lẽ với những người khác, đến trường là một điều khô khốc và nhàm chán. Nhưng đối với tôi, đến trường là một ngày tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.

Buổi trưa, tôi đến văn phòng giáo viên để “chơi trò chơi” với cô chị họ thông minh và xinh đẹp. Ăn xong bữa trưa thì cùng em gái “làm mối quan hệ anh em sâu sắc thêm”. Thật là một ngày hoàn hảo và trọn vẹn!

Sau tiết tự học buổi sáng, Huy ngồi bên cạnh lo lắng nói: “Nam, gần đây sắc mặt của cậu tái nhợt, có phải thủ dâm nhiều không?”

Tôi đang đơ ra, sau khi Huy nói điều này, tôi chợt bừng tỉnh.

Quả thực, như Huy đã nói, nước da của tôi rất xanh xao, chân thường xuyên yếu ớt, điều này chắc chắn là do quan hệ tình dục quá nhiều gây ra! May mắn là tôi có sức khỏe tốt, vì vậy tôi đã không suy sụp hoàn toàn!

Huy thuyết phục: “Mỗi tuần thủ dâm một lần là đủ rồi. Nếu thủ dâm quá thường xuyên, cơ thể sớm muộn gì cũng mệt lả!”

Tôi cười khổ trong lòng, sắc mặt nhợt nhạt, chân yếu không phải do thủ dâm quá nhiều! Nguyên nhân là do tôi có quá nhiều niềm vui với chị họ và em gái mỗi ngày!

Nhưng tôi có thể nói với Huy về điều này không? Rõ ràng là không! Vì vậy, tôi chỉ có thể tùy tiện đối phó với vài từ, coi như cho xong chuyện.

Tuy nhiên, sự cố này đã khiến tôi gióng lên hồi chuông cảnh báo, nếu tôi tiếp tục không kiềm chế, cơ thể tôi chắc chắn sẽ suy sụp. Nhưng tôi không muốn từ bỏ miếng mồi ngon mà chị họ và em gái đã mang đến cho tôi. Tôi rất bối rối và không biết phải làm gì.

Cuối cùng, tôi đã đưa ra một quyết định khó khăn: chỉ quan hệ tình dục với họ mỗi tuần một lần. Nhưng liệu tôi có thể kiên trì hay không, thì không biết được!

Sự thật đã chứng minh rằng, suy cho cùng thì lý trí cũng không bằng được dục vọng, và tôi lại một lần nữa khuất phục trước dục vọng.

Sắp đến giờ ăn trưa, và sau nhiều do dự, tôi đi bộ đến văn phòng của chị họ tôi như thường lệ.

“Cốc cốc cốc!” Tôi gõ cửa văn phòng.

Không lâu sau, chị họ của tôi trả lời với giọng nói nhẹ nhàng đó: “Mời vào.”

Tôi mở cửa và bước vào văn phòng, nhưng chị họ của tôi đã đặt giấy tờ làm việc trên tay xuống mà không nói một lời, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Trong mắt chị hiện lên một ánh nhìn do dự, chị giả bộ ngây thơ, ngẩn người nói: “Nam, em hôm nay đến phòng chị làm cái gì?”

“Không phải chị biết thừa rồi à còn cố ý hỏi sao!” Tôi chỉ vào đũng quần của mình.

“Hôm nay không làm, được không?” Chị họ tôi buồn bã nói: “Đều là lỗi của chị, hai tuần nay chị đều bú cặc cho em, nhìn hốc mắt em trũng sâu cùng bộ dạng uể oải, em sắp không giống con người nữa rồi. Đợi khi nào em khỏe lại, chị sẽ làm cho em nhé!”

Tôi rất xấu hổ, đó đâu phải là lỗi của chị họ tôi! Nó rõ ràng là do sự thiếu kiềm chế của chính tôi gây ra!

“Chị Vân, chị đừng tự trách mình, không phải lỗi của chị!” Tôi bước lên trước, ôm vai chị họ rồi khuyên nhủ.

Chị tựa vào vòng tay tôi, rơm rớm nước mắt nói: “Nếu chị phát hiện kịp thời thì đã không xảy ra hậu quả như hiện nay!”.

“Đừng có ầm ĩ như vậy, nhìn em này, em không sao mà!” Tôi kiêu hãnh giơ tay khoe bắp tay rắn chắc của mình với chị họ.

________________

Bình luận

Để lại bình luận