Chương 9

: Bị hàng xóm phát hiện

Lúc này, tim anh chợt đập mạnh vì sung sướng, nhưng cũng không có bất kỳ khó chịu nào, trái lại giống như muốn nói với anh điều gì đó. Anh nghĩ đến mẫu trùng sống trong tim mình, mặc dù không thoải mái vì trùng chui vào trái tim mình, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể suy đoán: “Ngươi đang muốn nói với ta điều gì à?”

Nhưng mẫu trùng không sống trong đầu anh nên anh không đoán được nó muốn nói gì. Sau vài phút, nhịp tim trở lại trạng thái bình thường, rất ổn định, bởi vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi kéo dài nên đã lâu rồi anh mới cảm nhận được cảm giác thoải mái do trái tim đập mạnh mẽ và đều đặn như vậy mang lại.

Nhìn trong phòng bừa bộn, Tuấn Anh cười khổ, anh tưởng đêm qua mình nằm mơ nên hành động liều lĩnh hơn một chút. Nhưng dù sao đây cũng là nhà của anh, nên anh phải dọn dẹp nó.

May là, bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông không có việc làm nên có rất nhiều thời gian. Nghĩ đến việc thất nghiệp, anh lại nhăn mặt, vì điều đó có nghĩa là anh phải tìm cách kiếm tiền, nếu không với số tiền tiết kiệm, anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, rồi chết đói.

“Mượn Ái Vi một ít thì thế nào?” Anh do dự, mặc dù Ái Vi tự nhận là nô lệ của anh và cũng lưu số, nhưng anh không dám liên lạc với cô, dù sao đêm qua Ái Vi bá đạo như vậy, mẫu trùng cũng không liên lạc được với não trùng trong đầu Ái Vi khiến anh một lần nữa nghi ngờ liệu con sâu đó có thật sự như lời Ái Vi nói hay không.

Ái Vi xinh đẹp có khí chất phi thường, so với anh – một người chỉ có thể ngồi trong phòng thí nghiệm, còn bất tài, thực sự là một cái trên trời một cái dưới đất, không liên quan gì với nhau.

Tuấn Anh vốn vẫn còn nghi ngờ sâu sắc về tác dụng của não trùng, đột nhiên cảm thấy tự ti và quyết định tạm thời quên chuyện tối qua đi, thỉnh thoảng chỉ có thể dùng ảnh của Ái Vi để an ủi bản thân.

Anh mất ba giờ để dọn dẹp nhà cửa, nhưng vì có rất nhiều tinh dịch trên tường và sàn nhà đã khô, cho dù lau đi thì mùi cũng rất nồng, trong thời gian ngắn không thể làm sạch được, hơn nữa anh không dám mở cửa sổ để thông gió, nếu mùi nồng như vậy sẽ nhanh chóng khiến anh trở thành chủ đề ở nơi này.

Dọn dẹp xong đã là buổi chiều, đêm qua xuất tinh nhiều như vậy, hơn nữa sau khi ăn cơm chiều hôm qua, anh cũng chưa ăn gì, bụng liền kêu lên, cơn đói tột độ thôi thúc anh tìm thứ gì đó để ăn. Sau khi thay quần áo đi ra ngoài, Tuấn Anh nhìn thấy người hàng xóm bên cạnh đang đưa bạn gái đi chơi.

“Này thằng khốn, đêm qua mày thủ dâm nhiều lần như vậy sao? Mùi nồng quá.” Hàng xóm của Tuấn Anh là Nhật Minh, bạn gái của hắn cũng không xinh đẹp, cho dù có trang điểm, cũng chỉ nhìn khá hơn xíu, so với Ái Vi thì có sự khác biệt rất lớn.

Nhật Minh cau mày chửi bới Tuấn Anh, bạn gái ắn cũng cau mày chán ghét mùi hôi này.

“Cút trở về cho tao, để tao lại ngửi thấy mùi hôi thối của mày, tao sẽ cho mày nằm trên giường cả đời.”

Tuấn Anh sợ hãi Nhật Minh, cũng vì xấu hổ mùi nồng nặc trên người nên lập tức trở về phòng.

“Loại người này thật ghê tởm, sao anh có thể sống kế phòng tên đó.” Bạn gái của Nhật Minh phàn nàn lớn tiếng với bạn trai ở ngoài phòng anh.

“Không phải vì ở đây rẻ sao? Một ngày nào đó anh sẽ dạy cho tên này một bài học, cho nó biết ở đây ai là đại ca.” Nhật Minh đương nhiên không muốn mất mặt trước mặt bạn gái nên đã hứa với cô ta.

Sau khi vào nhà, Tuấn Anh sợ hãi dựa vào cửa, sau khi nghe bọn họ nói chuyện, anh nắm chặt tay, nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì để chống lại chúng, anh cảm thấy mình không thể đánh bại Nhật Minh.

Lúc này, anh nhìn thấy lọ não trùng lớn trên bàn, anh lập tức bước tới, cầm lọ lên rồi quay trở lại cửa, anh mở hé cửa, nói: “Đi đi, hãy đi vào não của người phụ nữ đó, biến cô ta thành nô lệ của tôi.”

Mặc dù cô gái đó hoàn toàn không thể so sánh được với Ái Vi, cũng đã bị Nhật Minh đụ vô số lần, nhưng trước sự tự ti của Tuấn Anh, anh thấy người phụ nữ đó có lẽ cũng xinh đẹp, trước đây anh từng nghĩ sau này mình có thể cưới được một người có vẻ đẹp như vậy, đã rất hài lòng rồi. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên là lũ não trùng lặng lẽ tụ tập trong lọ, không có con nào bay ra ngoài.

“Rác rưởi, nhìn cái gì? Mau đóng cửa lại, mùi ghê tởm của mày đã truyền đến chỗ tao, muốn tao đánh à?”

Nhận thấy cửa hơi hé mở, Nhật Minh vung nắm đấm về phía Tuấn Anh để đe dọa. Tuấn Anh nhanh chóng đóng cửa lại, ôm lấy não trùng, cay đắng nói: “Chuyện gì vậy? Không phải Ái Vi đã nói đám não trùng này sẽ tiến vào não của những phụ nữ xinh đẹp, biến họ thành nô lệ của tôi sao? Tại sao các người không di chuyển? Tôi thấy người phụ nữ đó cũng rất đẹp mà?”

________________

Bình luận

Để lại bình luận