Chương 9

: Đòn Đánh Thức Tỉnh

Bảo Lâm bước ra khỏi bar của Mai, đầu óc vẫn quay cuồng sau khoảnh khắc đê mê với cô đêm trước. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh cảm nhận được chút tự tin hiếm hoi – sự kiện “Trò Chơi Điều Khiển” đã thành công, nợ của Hùng tạm thời được xoa dịu, và cơ hội từ Phong cùng dự án với Hà mở ra cánh cửa mới. Nhưng sâu trong lòng, anh biết mình đang đi trên dây: bí mật NANO như quả bom hẹn giờ, và Hùng vẫn là mối đe dọa không thể xem nhẹ.

Đêm Sài Gòn lạnh hơn thường lệ, hơi ẩm từ cơn mưa trước đó bốc lên từ mặt đường. Lâm đạp xe về phòng trọ, chiếc xe cũ kêu cọc cạch mỗi lần bánh lăn. Khi rẽ vào con hẻm tối dẫn đến khu trọ, một bóng người cao lớn chặn đường anh. Trước khi anh kịp phản ứng, hai tên khác xuất hiện từ phía sau, một tên đấm mạnh vào bụng anh. Lâm khuỵu xuống, hơi thở tắc nghẹn, đau điếng. “Nhóc, mày tưởng trả tiền là xong với tao à?” giọng Hùng vang lên, lạnh lùng và nham hiểm. Gã bước tới, ánh mắt sắc như dao dưới ánh trăng mờ.

Lâm cố ngẩng lên, miệng đầy vị máu: “Tao… tao đã trả đủ…” Hùng cười khẩy, đá mạnh vào sườn anh. “Mày làm tiền ở bar mà không chia tao, nghĩ tao mù hả? Tao muốn phần của tao, nếu không, mày và con nhỏ Mai sẽ không yên.” Một tên đàn em giật tóc Lâm, đấm liên tiếp vào mặt anh. Đầu anh ong ong, tầm nhìn mờ đi, nhưng lời đe dọa của Hùng như mũi khoan xuyên vào óc. Anh nghĩ đến Mai, đến Hà, đến thiết bị NANO – mọi thứ anh đã dốc lòng xây dựng. “Dừng… tao sẽ hợp tác,” anh thều thào, dù lòng sôi sục căm hận.

Hùng nhếch mép, ra hiệu cho đàn em dừng lại. “Khôn đấy, nhóc. Mai mang tiền đến, hoặc tao sẽ tìm mày.” Gã bỏ đi, để lại Lâm nằm co ro trên nền đất ướt. Anh lê về phòng trọ, máu chảy từ khóe miệng, cơ thể đau nhức như bị nghiền nát. Ngồi trước gương, nhìn gương mặt bầm tím và mắt sưng húp, Lâm cảm thấy một thứ gì đó vỡ vụn bên trong. Anh đã nhẫn nhục, dựa vào Mai, vào cơ hội từ Phong, nhưng đổi lại là sự sỉ nhục này. “Đủ rồi,” anh thì thầm, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. “Từ giờ, tao sẽ tự đứng lên.”

Đêm đó, Lâm không ngủ. Anh băng bó vết thương, rồi mở quyển nhật ký đen, lật đến những trang chưa từng đọc kỹ. Ngoài khả năng điều khiển cơ thể qua vòng tay, anh phát hiện một ghi chú về dạng NANO siêu nhỏ, có thể len vào cơ thể qua da hoặc đồ uống, hoạt động ngắn hạn mà không cần thiết bị vật lý. Ý tưởng lóe lên: nếu dùng dạng này, anh có thể khống chế mà không để lại dấu vết. Nhưng anh gạt đi ngay – trả thù trực tiếp quá rủi ro. Thay vào đó, anh quyết định dùng NANO để xây dựng quyền lực, bắt đầu từ những người có ảnh hưởng, như Ngọc – quản lý người mẫu mà Mai giới thiệu – và dần phá hủy Hùng từ bên trong.

Ngày tiếp theo, Lâm nghỉ học, tập trung sửa chữa vòng tay và nghiên cứu dạng NANO mới. Anh cẩn thận ghi chép, đảm bảo không ai biết. Khi Mai gọi, lo lắng hỏi anh có ổn không, anh chỉ đáp ngắn: “Tớ ổn. Đừng lo.” Anh không muốn cô dính vào rắc rối với Hùng, và quan trọng hơn, anh không muốn dựa vào cô nữa. Hà cũng nhắn tin, nhắc anh về buổi họp nhóm, nhưng anh xin nghỉ, viện cớ bị ốm. Anh cần thời gian để thay đổi – không chỉ là thiết bị, mà cả con người mình.

Cuối tuần, Lâm gặp Ngọc tại một quán cà phê sang trọng. Cô đến trong bộ váy lụa trắng bó sát, tóc nâu buông xõa, toát lên vẻ quyền lực và quyến rũ. “Mai bảo cậu có ý tưởng lớn hơn trò chơi ở bar. Nói chị nghe nào,” cô nói, nhấp ly latte, ánh mắt sắc sảo. Lâm cẩn thận trình bày một kế hoạch giả: mở rộng trải nghiệm công nghệ thành dịch vụ VIP, nhưng không nhắc đến NANO. “Chị thích tham vọng của cậu. Nếu làm được, chị sẽ đưa cậu đến giới thượng lưu,” Ngọc nói, tay chạm nhẹ vào tay anh. Cảm giác ấm nóng từ ngón tay cô khiến anh rùng mình, nhưng anh giữ vẻ lạnh lùng: “Cảm ơn chị. Tớ sẽ chuẩn bị.” Trong đầu anh, kế hoạch trả thù bắt đầu hình thành: dùng NANO để khống chế những người như Ngọc, lấy tài nguyên và mối quan hệ, rồi hạ Hùng mà không cần đối đầu trực tiếp.

###

Bình luận

Để lại bình luận