Chương 9

: Sự Thay Đổi Của Lòng Người
Trần Văn Kiệt, nhờ có chỉ số Nhanh nhẹn được hệ thống tăng cường, chạy nhanh như một con báo. Hắn luồn lách qua những bụi rậm, dẫn dụ con gấu đi một vòng lớn rồi cắt đuôi nó bên bờ suối.
Khi hắn quay lại chỗ tập kết an toàn, một cảnh tượng cảm động đang chờ đợi.
Nguyễn Giai Huyên vừa thấy hắn liền lao tới, không kìm được cảm xúc mà ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở: “Anh Kiệt! Em tưởng anh chết rồi! Hu hu…”
Bộ ngực thanh xuân căng tràn của cô bé ép chặt vào người hắn, hơi ấm và mùi hương thiếu nữ non nớt bao phủ lấy Trần Văn Kiệt. Hắn vỗ nhẹ lưng cô bé, cười trấn an: “Anh mạng lớn lắm, không chết được đâu.”
Ngô Thị Lệ cũng bước tới, đôi mắt sưng húp nhưng ánh nhìn lại chứa chan tình cảm. Bà nắm lấy tay hắn, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu… Cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi. Cả đời này tôi không quên ơn cậu.”
Ánh mắt bà nhìn hắn không còn đơn thuần là sự biết ơn của một người được cứu, mà ẩn chứa sự quy lụy của một người đàn bà tìm thấy chỗ dựa. Bà liếc nhìn thân hình rắn rỏi, ướt đẫm mồ hôi của Trần Văn Kiệt, cảm thấy mặt mình nóng ran.
Sự kiện con gấu đã thay đổi hoàn toàn cục diện trên đảo.
Nguyễn Hải Phong bị vợ con từ mặt. Gã trơ trọi, bị mọi người khinh bỉ, đành phải mặt dày mày dạn xin gia nhập nhóm của Đặng Văn Bác. Đặng Văn Bác dĩ nhiên nhận lời, thêm một gã đàn ông là thêm một tay sai, hắn chẳng dại gì từ chối.
Nhóm của Trịnh Thùy Lam, sau khi chứng kiến sự dũng cảm của Trần Văn Kiệt, đã hoàn toàn ngả về phía hắn. Năm người phụ nữ, cộng thêm mẹ con Ngô Thị Lệ, giờ đây đều coi Trần Văn Kiệt là thủ lĩnh tinh thần.
Trần Văn Kiệt trở về trại, được vây quanh bởi những người đẹp. Nguyễn Thị Lỵ ân cần lau mồ hôi cho hắn, Phạm Thị Tịnh đưa nước, Lê Ngọc Doanh quạt mát. Hắn cảm thấy mình như một vị vua thực thụ.
Nhưng quyền lực cũng đi kèm với rắc rối. Những ánh mắt ghen tuông ngấm ngầm, những sự so sánh, và cả những ham muốn thầm kín bắt đầu nảy sinh giữa những người phụ nữ.
Lâm Vũ Đình, cô sinh viên cá tính, ngồi một góc nhìn Trần Văn Kiệt được chăm sóc, lòng thầm ghen tị. “Tại sao không phải là mình? Mình cũng xinh đẹp, cũng trẻ trung mà…” Cô nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng mình nhìn trộm được trong rừng, cắn môi, hạ quyết tâm. Cô phải có được người đàn ông này, dù chỉ một lần!
Trong khi đó, ở trại của Đặng Văn Bác, không khí lại dâm loạn hơn nhiều. Trương Tuệ Mẫn đã chính thức trở thành tình nhân của lão già bụng phệ để đổi lấy thức ăn và sự bảo vệ. Tiếng cười lả lơi và những âm thanh ám muội phát ra từ lều của họ khiến những người còn lại đỏ mặt tía tai.
________________

Bình luận

Để lại bình luận