Chương 9

: Dưới ánh mắt của mẹ

Sau đêm ở quán karaoke, Bảo trở về nhà khi trời đã khuya. Cậu bước vào, cố giữ bước chân nhẹ nhàng để không đánh thức mẹ. Nhưng khi vừa đóng cửa, giọng cô Lan vang lên từ phòng khách: “Con đi đâu mà về muộn thế này?” Bà ngồi trên ghế, tay cầm cốc trà, ánh mắt sắc lạnh quét qua cậu. Bảo dừng lại, mùi rượu và khói thuốc từ người cậu thoảng ra, nhưng cậu không hoảng. “Con qua nhà thằng Hùng ôn bài, mẹ,” cậu đáp, giọng bình tĩnh. Cô Lan nhíu mày, đứng dậy bước đến gần, ngửi thấy mùi lạ: “Ôn bài mà có mùi rượu à? Con nói thật đi.”

Bảo nhìn thẳng vào mắt mẹ, không né tránh: “Bọn con uống chút bia thôi, không có gì đâu.” Lần đầu tiên, cậu không cúi đầu xin lỗi như mọi khi. Cô Lan im lặng, ánh mắt bà như muốn xuyên thấu cậu, nhưng rồi bà chỉ nói: “Lần sau không được thế nữa. Con là học sinh, phải biết giữ mình.” Bà quay đi, không truy hỏi thêm, nhưng Bảo biết mẹ đã nghi ngờ. Cậu lên phòng, đóng cửa, và nằm xuống giường, ánh mắt tối lại. Cậu không sợ mẹ như trước nữa – cái cảm giác quyền lực từ những đêm ăn chơi đã thay đổi cậu.

Sáng hôm sau, ở trường, Hùng đón cậu ở cổng, cười toe toét: “Mày thế nào? Đêm qua đỉnh chứ? Con Lan mê mày luôn rồi đấy.” Bảo nhún vai: “Cũng được.” Hùng vỗ vai cậu: “Được cái gì mà được, mày làm hai đứa sướng rên cả đêm, tao còn ghen tị đấy. Từ giờ mày với tao phải săn thêm, không thể dừng lại.” Bảo gật nhẹ, ánh mắt lướt qua sân trường. Cậu bắt đầu để ý đến mấy đứa con gái trong lớp – không phải để học cùng, mà để tưởng tượng chúng sẽ thế nào dưới tay cậu.

Giờ ra chơi, Hùng kéo cậu ra sau dãy nhà kho, nơi mấy thằng con trai hay tụ tập. “Mày hút điếu nữa không?” Hùng chìa điếu thuốc, mắt sáng rực. Bảo cầm lấy, châm lửa, hít một hơi dài. Lần này cậu không ho, khói thuốc trôi qua cổ họng mượt mà hơn. “Thế này mới là sống,” cậu nói, giọng trầm trầm. Hùng cười lớn: “Tao biết mày sẽ nghiện mà. Chiều nay tan học, đi với tao, tao dẫn mày gặp mấy đứa mới.”

Chiều đó, sau khi tan học, Hùng dẫn Bảo đến một quán cà phê nhỏ ở ngoại ô. Không phải chỗ sang trọng, mà là nơi tụ tập của đám con gái ăn chơi, thích tiền và thích trai. Khi cả hai bước vào, mấy ánh mắt lập tức hướng về Bảo – thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, và ánh mắt lạnh lùng của cậu khiến đám con gái tò mò. Một đứa tên Nhí, tóc nhuộm đỏ, mặc váy ngắn, bước đến: “Hùng, dẫn bạn mới à? Nhìn ngon thế này mà ít nói ghê.” Hùng cười: “Nó là Bảo, thằng này không đùa được đâu. Mày thử đi rồi biết.”

Nhí ngồi xuống cạnh Bảo, tay vuốt nhẹ lên cánh tay cậu: “Anh Bảo, em mời anh ly nước nhé?” Giọng cô ta ngọt ngào, nhưng ánh mắt thì đầy khiêu khích. Bảo nhìn cô ta, nhếch môi: “Mày muốn gì thì nói thẳng.” Nhí cười khúc khích, áp sát cậu hơn: “Em thích anh rồi đấy. Tối nay đi chơi với em không?” Bảo không đáp ngay, chỉ siết tay lên đùi cô ta, cảm nhận da thịt mềm mại dưới lớp váy. Nhí rùng mình, thì thầm: “Anh mạnh tay thế, em thích…”

Đêm đó, Hùng và Bảo dẫn Nhí cùng một đứa nữa tên Vy đi ăn khuya, rồi kéo cả đám vào một nhà nghỉ gần đó. Hùng cười nham nhở: “Chơi cho đã, mày cứ tự nhiên.” Bảo gật đầu, ánh mắt tối lại. Cậu biết mình đang bước sâu hơn vào con đường này, và cậu không muốn dừng.

Bình luận

Để lại bình luận