Chương 9

Lúc ở trong tù, cô liều mạng bảo vệ thân thể của mình, không để cho người khác đạp hư. Tô Phàm cho rằng sau khi ra tù sẽ không bao giờ phải lo lắng về vấn đề này nữa, nhưng cô lại không hề nghĩ tới, bên ngoài còn đáng sợ hơn cả ở trong tù.

Người đàn ông trêи người đè nặng đến mức khiến cô thở không nổi.

“Tôi không muốn, anh tha cho tôi được không? Tha cho tôi… Oa.”

Quần ngủ rộng thùng thình bị kéo xuống, bàn tay to lớn qua lớp qυầи ɭót bao phủ hoa huyệt của cô, sau đó lại dùng ngón tay vuốt ve, giống như đang tìm kiếm lối vào.

Hơi ấm từ lòng bàn tay thổi quét qua hạ thân của Tô Phàm, những nơi lạnh lẽo đều đã được ủ ấm.

Sờ soạng rất lâu, Tào Phó Thanh mới phát hiện hóa ra vẫn còn một chiếc qυầи ɭót, hắn không khỏi bật cười.

“Không phải cô tới đây để quyến rũ tôi sao? Còn mặc qυầи ɭót làm gì!”

Tào Phó Thanh cởi nó xuống. Chiếc qυầи ɭót ren màu xanh liền treo ở cẳng chân.

“Tôi, tôi không hề quyến rũ anh!”

Cuối cùng cũng sờ tới hai cánh hoa, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, phía bên dưới của cô không hề có một cọng lông nào, vô cùng sạch sẽ.

Lòng bàn tay dùng sức cọ xát, sau đó lại đặt lên chóp mũi hít vào một hơi thật sâu, khóe miệng của Tào Phó Thanh không khỏi nhếch lên.

“Thật ɖâʍ đãng.”

Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng chúng lại là những từ ngữ vô cùng bẩn thỉu, cổ của cô lập ức đỏ ửng lên.

Tiếng động sột soạt vang lên, lúc này Tô Phàm đã quen với bóng tối, nhìn thấy người nọ kéo quần xuống, cô lập tức khóc nức nở lùi về phía sau, lại bị hắn phát giác. Tào Phó Thanh bèn nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô xuống bên dưới đũng quần.

“Sờ thử xem, lát nữa thứ này sẽ khiến cô cảm thấy sung sướиɠ.”

“Không cần!”

Tô Phàm không thể chống cự, cô bị bắt phải nắm lấy cái thứ to lớn kia ở trong tay. Bề mặt của thứ này nổi lên vô số gân xanh, trông đáng sợ cực kỳ, còn co giật ở trong tay cô. Không thể tưởng tượng được nó sẽ cắm vào bên trong cơ thể của mình!

“Đừng mà, tôi không muốn, anh tha cho tôi đi!”

“Sao vậy, không hài lòng với thứ này sao? Nghe nói phụ nữ các cô đầu nghĩ một đằng, miệng lại nói một nẻo, mồm thì nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật.”

Đôi môi kia bỗng nhiên kề sát vào tai Tô Phàm, giọng nói trầm thấp truyền vào bên trong lỗ tai, mang theo lời đe dọa tàn nhẫn: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì. Cũng dám bò lên giường của tôi, tôi đây sẽ khiến cô không thể bò xuống giường được!”

“Anh đừng có tự kỷ như vậy! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn bò lên giường của anh? Không phải là anh ép buộc tôi, kéo tôi vào trong này sao?”

“A, vậy người nào đang nắm lấy côn thịt của tôi vậy?”

Nghe thấy lời nói chứa đầy sự trào phúng này, Tô Phàm theo bản năng buông tay ra, nhưng đã quá muộn. Người nọ đẩy mạnh bả vai của cô, Tô Phàm không hề phòng bị bị đẩy ngã ở trêи giường. Tào Phó Thanh tách hai chân của cô ra, đồng thời phía bên dưới cũng kề sát, hai bộ phận khiến con người ta sung sướиɠ đã chuẩn bị hợp hai làm một.

A.”

Tô Phàm ngẩng lên đầu lộ ra chiếc cổ thon dài. Cô cắn nát môi dưới, không để cho bản thân kêu ra thành tiếng, đôi mắt trợn to nhìn về phía trần nhà màu đen, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống lỗ tai càng ngày càng nhiều.

Côn thịt cắm vào bên trong, lại một lần nữa rút ra. Tào Phó Thanh ngửi thấy mùi máu tươi, quy đầu truyền tới cảm giác ướt át – hắn đâm thủng thứ gì đó.

Trong giọng nói của Tào Phó Thanh không giấu nổi sự hưng phấn: “Không nghĩ tới em vẫn còn trinh. Còn trong trắng mà lại ɖâʍ đãng đến vậy, tới đây để câu dẫn tôi? Hử?”

Phát hiện ra điều này khiến hắn vô cùng vừa lòng, nhưng Tào Phó Thanh vẫn không hề thương tiếc tiếp tục đâm vào bên trong. Người đàn ông không có kinh nghiệm, chỉ biết dựa vào sự thoải mái của bản thân liều mạng thọc vào rồi rút ra, và máu chính là chất bôi trơn tốt nhất.

Bình luận

Để lại bình luận