Chương 9

Anh vẫn chưa đến.

Cô mở sách. Nhưng mắt cô không nhìn vào trang giấy. Bên trong đầu vẫn là hình ảnh tầng hầm đá lạnh, những tiếng gầm gừ, tiếng thở nặng nề… và giọng nói trầm khàn của cậu con trai ấy. Người mà cô đã nắm tay trong một khoảnh khắc không ai dạy cô cách gọi tên.

Tiếng gót giày khẽ gõ trên nền gạch trước của lớp.

Tuấn Khanh bước vào lớp. Vẻ ngoài như một ngày bình thường: cặp đeo vai một bên vai, tóc hơi rối vì gió sớm, ánh mắt vô cảm như bao ngày. Cậu đi thẳng tới chỗ ngồi bên cạnh cô – không nói một lời. Khoảng cách giữa hai người chưa đầy một gang tay. Nhưng không khí… lạnh hơn cả buổi sáng tháng Mười.

Yên ắng. Đến nghẹt thở.

Tiết Ngữ văn bắt đầu. Cô giáo chủ nhiệm – Phạm Mai Vy – bước vào lớp với tà áo dài trắng phất nhẹ trong gió. Vẻ điềm đạm thường thấy của cô không thay đổi. Nhưng trong mắt Ngô Thanh Nguyệt, người phụ nữ ấy giờ đây không còn chỉ là giáo viên… mà là một đối thủ đáng gờm.

Chủ đề hôm nay: “Thân phận người phụ nữ trong văn học hiện đại.”

Một đề tài quen thuộc. Nhưng mỗi từ cô Mai Vy nói ra hôm nay như phản chiếu cuộc đời của chính ai đó trong căn phòng này.

“Có người chọn im lặng để bảo vệ bản thân. Có người chọn lên tiếng để đấu tranh. Nhưng dù cách nào, thì bản lĩnh mới là điều đáng quý nhất.”

Giọng cô đều đều, ánh mắt lướt nhẹ xuống cuối lớp – nơi có hai người đang ngồi kề bên, nhưng không hề nhìn nhau.

Tuấn Khanh vẫn ngồi im, tay không còn ghi chép. Trong đầu cậu chỉ vang vọng tiếng thì thầm của Ngô Thanh Nguyệt trong tầng hầm:

“Nếu thế giới ông chọn đầy máu và nguy hiểm… thì tui sẽ bước vào – cùng ông.”

Bên cạnh, Thanh Nguyệt không ghi gì. Tay cô khẽ siết chặt cây bút. Đôi mắt lặng lẽ nhìn ra ô cửa kính, nơi bầu trời xanh trong tưởng như chưa từng bị bóng tối vấy bẩn.

Đột nhiên—

“Thưa cô,” – cô cất tiếng, giọng vẫn mềm mại và điềm tĩnh – “Đôi khi, im lặng không phải là né tránh. Mà là đang đợi đúng thời điểm để hành động.”

Cả lớp sững lại. Không vì câu nói, mà vì khí chất mới toát ra từ Ngô Thanh Nguyệt – một sự ôn nhu của nàng nhưng lại chất chứa lòng kiêu hãnh, và sắc bén như ánh thép trong nắng.

Cô Mai Vy mím môi. Một nụ cười nhẹ xuất hiện nơi khóe môi – không rõ là tán thưởng hay là thách thức.

“Có vẻ em đã trưởng thành chỉ sau một đêm.”

“Em chỉ vừa nhận ra,” – Nguyệt đáp, không quay đầu – “rằng mình không còn là người đứng ngoài nữa.”

Tuấn Khanh nghiêng đầu. Không nhìn cô. Nhưng lần đầu tiên sau rất lâu – cậu cảm nhận rõ ràng: khoảng cách giữa họ… đã bị xóa đi.

Chiều tan học. Sân trường dần vắng.

Tuấn Khanh bước ra khỏi cổng chính. Phía cổng phụ, dưới bóng cây, Ngô Thanh Nguyệt đứng đó – không lên tiếng, cũng không né tránh. Chỉ ánh mắt nhìn nhau – và tất cả những điều cần hiểu… đã nằm trong đó.

“Có quán mới gần công viên Phượng Dạ,” – cậu nói, giọng đều.

“Biết ùi.” – nàng nũng nịu đáp, chỉ vậy.

Họ cùng bước. Không quá gần, không quá xa. Nhưng đủ – cho một cuộc chuyển mình.

Quán cà phê nhỏ – ánh chiều rọi xiên qua ô cửa kính.

Ngô Thanh Nguyệt gọi nước ép ổi. Tuấn Khanh vẫn chọn cà phê đen – đậm và đắng như những điều cậu giấu kín.

Không ai nhắc đến đêm qua. Nhưng trong ánh mắt là hàng ngàn câu hỏi chưa thành lời.

“Tui từng nghĩ ông là người chính trực và dễ đoán,” – cô nói, mắt nhìn ra phố.

“Vậy còn bây giờ?”

“Bây giờ… tui nghĩ ông là người không quay lưng.”

Tuấn Khanh nheo mắt. Không phải vì nắng – mà vì tim cậu khẽ thắt lại bởi câu nói chân thành ấy.

“Tui đã thay đổi.” – cô khẽ nói.

“Tui biết.” – cậu đáp, lần này là ánh nhìn trực diện – “Từ khoảnh khắc bà giữ tay tui lại trong tầng hầm… tui đã biết.”

Trên đường về, đèn đường bật sáng. Hai chiếc bóng sóng đôi kéo dài dưới ánh sáng loang lổ.

“Ông sẽ nói cho tui biết tất cả chứ?” – cô hỏi, giọng nhẹ như gió – nhưng không dễ bỏ qua.

Bình luận

Để lại bình luận