Chương 9

– Dược Lão!

“Luyện dược sư?”

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt nhíu mày: “Tại Đấu Khí đại lục, chỉ cần là người, ai cũng muốn trở thành luyện dược sư, nhưng luyện dược sư là nghề mà ai muốn làm cũng được sao? Những điều kiện hà khắc đó…” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại, Tiêu Viêm mạnh mẽ ngẩng đầu, miệng há hốc: “Ta đạt tới rồi sao?”

Vô cùng thưởng thức bộ dạng của Tiêu Viêm lúc này, trong rung động xen lẫn chờ đợi và mừng như điên, lão giả vuốt râu suy nghĩ một lát, lại trên dưới quan sát một phen, mới dường như có chút khó khăn thở dài: “Mặc dù chỉ là miễn cưỡng đạt chuẩn, nhưng ai bảo ta nợ ngươi một ân tình chứ, ai, thôi, coi như là trả nợ ân tình vậy…”

Liếc nhìn lão giả có vẻ mặt miễn cưỡng, trong lòng Tiêu Viêm luôn cảm thấy lão gia hỏa này nói miễn cưỡng đạt chuẩn có điểm giả dối, nhưng lúc này hắn cũng lười hỏi kỹ, chỉ là trong niềm vui sướng, vẫn còn một chút hoài nghi: “Coi như ta đạt tới điều kiện, nhưng luyện dược sư bình thường đều là do lão sư cầm tay chỉ việc, ngươi, chẳng lẽ cũng là một vị luyện dược sư?”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoài nghi của Tiêu Viêm, lão giả cười hắc hắc, lồng ngực hơi ưỡn ra, trong giọng nói cũng ẩn ẩn lộ ra một cỗ kiêu ngạo: “Đúng vậy, ta chính là một tên luyện dược sư!”

Chớp mắt một cái, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn về phía lão giả lập tức sáng rực, luyện dược sư a, đây chính là sinh vật hiếm có đó…

“Lão tiên sinh, xin hỏi một chút, trước kia ngài là luyện dược sư mấy phẩm?” Tiêu Viêm liếm môi, giọng nói non nớt đã thêm một phần khách khí.

Ở Đấu Khí đại lục, luyện dược sư tuy rất thưa thớt, nhưng vì thân phận tôn quý, nên cũng có chế độ cấp bậc rõ ràng, từ thấp đến cao, chia làm nhất phẩm đến cửu phẩm. Đan Vương Cổ Hà, chủ nhân của Tụ Khí Tán trong tay Nạp Lan Yên Nhiên lúc trước ở đại sảnh, chính là một vị lục phẩm luyện dược sư, có thể nói là người đứng đầu trong giới luyện dược của Gia Mã đế quốc.

“Mấy phẩm? Hắc hắc, không nhớ rõ nữa… Ai, tiểu gia hỏa, rốt cuộc ngươi có học hay không?” Lắc lắc đầu, lão giả bỗng nhiên có điểm không kiên nhẫn hỏi.

“Học, học!”

Tiêu Viêm không do dự nữa, đầu nhỏ vội vàng gật lia lịa. Luyện dược sư, cho dù là thế lực to lớn như Vân Lam Tông, cũng đều phải phụng làm thượng khách, là nhân vật cấp bậc trân quý đó.

“Hắc hắc, nguyện ý? Nguyện ý vậy thì bái sư đi.” Lão giả khoanh chân ngồi trên một tảng đá, gian trá cười nói.

“Còn phải bái sư sao?”

“Vô nghĩa, ngươi không bái sư mà muốn ta dốc túi truyền thụ, nằm mơ à?” Lão giả đảo mắt một cái, hiển nhiên, lão đầu có tính tình có chút cổ hủ này rất để ý đến loại quan hệ thầy trò này.

Bất đắc dĩ bĩu môi, vì để trở thành một vị luyện dược sư tôn quý, Tiêu Viêm cũng chỉ đành cung kính hướng về lão giả hành lễ bái sư.

Thấy Tiêu Viêm hành lễ đầy đủ, lão giả lúc này mới hài lòng gật gật đầu, giọng nói cũng nhiều hơn một chút thân thiết: “Ta tên là Dược Lão, về phần lai lịch của ta, bây giờ tạm thời không nói cho ngươi biết, để tránh ngươi phân tâm. Ngươi chỉ cần biết, cái loại được xưng là Đan Vương gì đó, kỳ thực… kỳ thực cũng chỉ là cái rắm thôi.”

Khóe miệng giật giật, Tiêu Viêm nhìn bộ dạng tùy ý của lão giả, lời vừa định nói ra lại phải nuốt xuống: “Lão đầu này rốt cuộc có lai lịch gì? Danh chấn Gia Mã đế quốc như Đan Vương Cổ Hà, mà lại là một cái rắm…? Lời này nếu mà nói ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị toàn bộ Gia Mã đế quốc cười nhạo là kẻ thần kinh mất?”

Nhẹ hít một hơi, áp chế sự kinh ngạc trong lòng, Tiêu Viêm đảo mắt, nịnh nọt cười hắc hắc: “Không biết lão sư tính toán làm thế nào để ta trong vòng một năm đạt tới thất đoạn đấu khí?”

“Tuy rằng ba năm nay đấu khí của ngươi luôn thụt lùi, nhưng cũng chính vì vậy, mới khiến cho căn cơ của ngươi so với người bình thường càng vững chắc hơn. Tu luyện đấu khí, căn cơ là quan trọng nhất! Ngày sau ngươi sẽ nhận ra, ba năm thực lực thụt lùi này đã mang đến cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt!” Dược Lão thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói.

Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên, hắn thật không biết, thực lực thụt lùi có thể mang đến cho hắn chỗ tốt gì.

“Vậy khi nào thì dạy ta thuật luyện dược?” Khẽ đảo mắt, Tiêu Viêm đem chủ ý đánh tới thứ quan trọng nhất.

“Muốn trở thành luyện dược sư, nhất định phải có đấu khí hỏa diễm chống đỡ, cho nên, trước khi học thuật luyện dược, ngươi ít nhất phải trở thành một đấu giả và tu luyện một môn công pháp đấu khí hỏa thuộc tính!”

“Công pháp hỏa thuộc tính? Hắc hắc, lão sư, nếu ta là đệ tử của ngài, vậy ngài lấy ra một môn công pháp hỏa thuộc tính Thiên giai cho ta tu luyện đi?” Tiêu Viêm vươn tay, cười đòi hỏi.

“Nhảm nhí, ngươi tưởng công pháp Thiên giai là khoai lang dại ngoài đường à? Mệt cho ngươi mở miệng!” Nghe vậy, mặt Dược Lão run lên, dở khóc dở cười mắng.

“Lão đầu, đã vào môn hạ của ngài, ngài cũng không thể còn để ta đi tìm công pháp trong tộc chứ? Công pháp hỏa thuộc tính cao cấp nhất trong gia tộc chúng ta, ta nhớ cũng chỉ mới là Hoàng giai cao cấp, thế này cũng quá khó coi rồi?” Gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Viêm rất là buồn bực.

“Nhóc con, là lão sư, không phải lão đầu!”

Bị cách xưng hô của Tiêu Viêm làm cho tức đến nhướng mí mắt, Dược Lão không ngờ vừa mới bái sư xong, tiểu tử này đã trèo lên đầu lão rồi.

“Hừ, đã vào môn hạ của ta, tự nhiên không thể để ngươi khó coi được. Công pháp Thiên giai, ta không có! Nhưng ta lại có một loại công pháp còn quỷ dị hơn cả công pháp Thiên giai, ngươi có học không?” Nhẹ hừ một tiếng, trong đôi mắt già nua đục ngầu của Dược Lão, bỗng nhiên tràn đầy âm mưu.

“Còn quỷ dị hơn cả công pháp Thiên giai?”

Tim đập thình thịch, Tiêu Viêm nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi đen láy, trong lúc lơ đãng, lặng lẽ trở nên nóng rực: “Đó là công pháp cấp bậc gì?”

“Hoàng giai cấp thấp.” Giọng cười mỉm của Dược Lão, làm cho gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Viêm lập tức cứng đờ.

“Lão đầu, ngươi đùa bỡn ta?”

Một lát sau, trên đỉnh núi vang lên tiếng gầm phẫn nộ của thiếu niên.

Nhìn tiểu gia hỏa trước mặt đang tức giận đến mặt mày vặn vẹo, Dược Lão đắc ý cười, có thể khiến cho Tiêu Viêm, kẻ bình tĩnh như tiểu yêu quái, tức giận đến mức này, lão thật đúng là rất có cảm giác thành tựu.

“Công pháp đó có gì quỷ dị?” Nhìn chằm chằm gương mặt trêu tức của Dược Lão, Tiêu Viêm bỗng nhiên yên tĩnh lại, nhíu mày dò hỏi.

“Nó có thể tiến hóa!” Hơi trầm mặc, Dược Lão mỉm cười nói.

Đồng tử co rụt lại, Tiêu Viêm không chớp mắt nhìn chằm chằm Dược Lão trước mặt, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Không thể nào! Ta chưa từng nghe nói có công pháp nào có năng lực tiến hóa!”

“Xì, tiểu tử nhà ngươi biết cái gì, Đấu Khí đại lục rộng lớn vô cùng, kỳ nhân dị sự nhiều không kể xiết. Trong mắt một tiểu gia hỏa chưa bao giờ ra khỏi Gia Mã đế quốc như ngươi, những thứ không thể có, nhiều như nước trong biển.” Dược Lão khinh thường trào phúng.

Tiêu Viêm bị nghẹn lời, chợt không phục nói: “Chẳng lẽ ngươi đã nghe nói qua công pháp khác có thể tiến hóa?”

Nụ cười của Dược Lão hơi cứng lại, một lát sau cười gượng lắc đầu, nói: “Chính vì không có, mới thể hiện được sự độc đáo của công pháp này của ta chứ!”

“Thật sự có thể tiến hóa?” Nhìn gương mặt nghiêm túc của Dược Lão, Tiêu Viêm không nhịn được lại mở miệng hỏi.

“Thật sự có thể tiến hóa!” Dược Lão phi thường khẳng định gật đầu.

“Ngươi đã tu luyện qua?” Tiêu Viêm lại hỏi.

“Ách… Chưa.” Dược Lão cười gượng lắc đầu.

“Vậy người khác đã tu luyện qua?”

“Ách… Chưa.”

Gân xanh trên trán nổi lên, Tiêu Viêm nắm chặt tay, cố nén xúc động muốn đấm một quyền qua, giọng nói nén đầy tức giận: “Không có người tu luyện qua, vậy làm sao ngươi biết nó có thể tiến hóa?”

“Trên công pháp, giới thiệu là như vậy.” Dược Lão ngượng ngùng cười nói.

“Thật sự có loại công pháp này sao?” Lông mày nhíu chặt, Tiêu Viêm chần chừ một chút, sau đó đảo tròng mắt đen láy, nói: “Có thể cho ta xem một chút không?”

“Hắc hắc…” Cười quái dị liếc qua Tiêu Viêm đang đầy mặt tò mò, khóe miệng Dược Lão nhếch lên, rồi bỗng nhiên chuyển đề tài: “Thôi, bây giờ ngươi xem cũng không có tác dụng gì, vẫn là chờ ngươi trở thành một đấu giả rồi, ta sẽ truyền cho ngươi.”

Bàn tay vươn ra có chút cứng ngắc, khóe miệng Tiêu Viêm hung hăng co giật một lúc lâu, mới từ kẽ răng bật ra hai chữ: “Ngươi lợi hại!”

Vui sướng cười to vài tiếng, Dược Lão không để ý đến con ngươi đen láy tràn ngập lửa giận của Tiêu Viêm, cười nói: “Nhiệm vụ bây giờ, vẫn là trong vòng một năm, trước tiên đem đấu khí của ngươi tu luyện tới thất đoạn đã.”

“Ngươi có cách nào?” Tiêu Viêm mạnh mẽ áp chế sự tò mò trong lòng đối với môn công pháp thần bí kia, cắn răng hỏi.

“Tu luyện đấu khí sơ đoạn, chủ yếu là khuếch trương kinh mạch, cường hóa mạch lạc, để đặt nền móng cho việc ngưng tụ đấu khí trong cơ thể sau này. Bởi vì cơ thể con người ở giai đoạn tuổi này, kinh mạch trong cơ thể yếu ớt nhất và cũng dễ tạo hình nhất, cho nên, quá trình tu luyện này phải tuần tự tiến dần, không thể dùng nửa điểm ngoại lực, nếu không ngày sau khi đấu khí trong cơ thể dần dần cường đại, kinh mạch sẽ vì không chịu nổi sự xung kích của đấu khí mạnh hơn mà cuối cùng dẫn đến kết cục mạch đoạn nhân vong!” Dược Lão sắc mặt ngưng trọng nói.

Về điểm này, Tiêu Viêm ngược lại rất hiểu. Trong ba năm hắn trở thành phế vật, phụ thân hắn vì quá nóng vội mà đã vài lần định cưỡng ép rót đấu khí vào cơ thể hắn. Thế nhưng lần nào cũng dừng tay vào …

Về điểm này, Tiêu Viêm ngược lại rất hiểu. Trong ba năm hắn trở thành phế vật, phụ thân hắn vì quá nóng vội mà đã vài lần định cưỡng ép rót đấu khí vào cơ thể hắn. Thế nhưng lần nào cũng dừng tay vào thời khắc mấu chốt, vì vậy, Tiêu Viêm hiểu rất rõ mối quan hệ lợi hại trong đó.

Dược lão nhìn Tiêu Viêm với khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, hài lòng gật đầu, cười nói: “Đối với người khác mà nói thì đúng là như thế, nhưng ngươi lại khác. Nền tảng trong cơ thể ngươi đã được xây dựng vững chắc từ ba năm trước, hơn nữa mấy năm nay tâm tính của ngươi cũng rất kiên định, chưa từng bỏ lỡ một ngày tu luyện nào. Cho nên, nền tảng hiện tại của ngươi, vi sư có thể không khách khí mà nói, vô cùng tốt!”

“Chẳng lẽ ngài muốn dùng ngoại lực để nâng cao thực lực của ta? Ví dụ như ăn đan dược?” Tiêu Viêm đảo mắt một vòng.

“Cũng gần như vậy. Bất quá, với mức độ bền bỉ của kinh mạch ngươi hiện giờ, e rằng không chịu nổi xung kích năng lượng của bất kỳ loại đan dược nào, cho dù là Tụ Khí Tán cấp thấp nhất cũng không được!” Dược lão thản nhiên cười nói.

“Cấp thấp nhất Tụ Khí Tán…” Ngón tay run lên, Tiêu Viêm chỉ muốn đảo trắng mắt. Thứ kỳ dược bị săn lùng khắp nơi ở Gia Mã Đế Quốc với giá trên trời, vậy mà qua miệng vị lão sư thần bí này lại trở thành thứ cấp thấp nhất. Sự khác biệt giữa hai người thật sự khiến Tiêu Viêm có chút kinh ngạc.

“Vậy biện pháp của ngài là gì?” Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm lấy lại bình tĩnh, nhíu mày hỏi nhỏ.

“Ha ha, dược hiệu của đan dược quá mạnh, dễ làm tổn thương kinh mạch, cho nên chúng ta phải áp dụng phương thức ôn hòa hơn!” Dược lão mỉm cười nói: “Ngày mai, ngươi chuẩn bị ba nhánh Tử Diệp Lan còn nguyên vẹn, năm tuổi càng cao càng tốt, còn có hai cây Tẩy Cốt Hoa, thứ này năm tuổi tùy ý. À, đúng rồi, còn có một viên mộc hệ ma hạch cấp một. Những thứ này đều là tài liệu cấp thấp, chắc hẳn ngươi có thể lo được… Có người lên đây, ta quay về nhẫn trước đã! Mặt khác, đừng để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của ta, kể cả người thân cận nhất của ngươi.” Nói xong, Dược lão không để ý đến Tiêu Viêm đang há hốc miệng, lập tức bay vào trong chiếc nhẫn màu đen. Chiếc nhẫn khẽ rung lên rồi đeo vừa vặn vào ngón tay Tiêu Viêm.

“Ba nhánh Tử Diệp Lan còn nguyên vẹn? Hai cây Tẩy Cốt Hoa? Một viên mộc hệ ma hạch cấp một? Lão gia hỏa, ngươi có nhầm không vậy? Ngươi tưởng ta là hoàng tử của hoàng thất nào sao? Mấy thứ này cộng lại, ít nhất cũng phải hơn một ngàn kim tệ! Ta nhịn ăn nhịn mặc bao nhiêu năm nay cũng chỉ mới tích cóp được bốn trăm kim tệ, chỉ vừa đủ mua một viên ma hạch cấp một thôi!” Tiêu Viêm giơ chiếc nhẫn lên, trừng mắt mắng to.

“Đó là chuyện của ngươi. Hắc hắc, linh dịch ta tỉ mỉ điều chế, người khác có tiền cũng chưa chắc mua được. Chỉ bắt ngươi bỏ ra chút tiền tài liệu mà đã đau lòng đến thế rồi…” Tiếng cười trêu tức của Dược lão vang lên trong lòng Tiêu Viêm.

“…Chết tiệt, thứ do luyện dược sư điều chế ra quả nhiên chỉ có kẻ có tiền mới dùng nổi.” Tiêu Viêm bất đắc dĩ cười khổ. Tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn ở Tiêu gia cũng không ít, khoảng chừng hai mươi kim tệ. Số tiền này nếu ở bên ngoài có thể cho một gia đình bình dân sống dư dả cả năm, nhưng dùng để mua những tài liệu mà Dược lão vừa nói thì lại chẳng thấm vào đâu. Đây chính là chênh lệch!

“Ai, chỉ có thể đi mượn người khác thôi…” Bực bội thở dài một tiếng, Tiêu Viêm dần thu lại cảm xúc, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trở về vẻ bình tĩnh như trước. Hắn quay đầu nhìn lên con đường núi, nơi đó, một bóng hình xinh đẹp màu tím đang nhẹ nhàng nhảy múa tựa như một tinh linh.

Bình luận

Để lại bình luận