Chương 9

“Vân Vận, mày… đù, cái chân mày đẹp như cả con người mày vậy! Tao… tao không chịu nổi nữa rồi!” Cổ Hà lắp bắp, mắt dán chặt vào cặp chân ngọc ngà của Vân Vận, lòng dậy sóng như bị ai xát muối vào vết thương. Gã chẳng dám nói nàng là mỹ nhân số một Đế quốc Gia Mã, nhưng mẹ kiếp, cái cặp ngón chân hồng hào, lấp ló chút sắc thắm mê người kia đủ khiến gã phát điên. Khi lưỡi gã chạm vào, cái cảm giác mát lạnh, mềm mại như nước suối sa mạc Medusa làm gã rùng mình, chỉ muốn nhào tới mà liếm láp, mà mút cho đã cái lồn thơm tho tưởng tượng trong đầu.
“Vân Vận, chân mày đúng là báu vật!” Gã lẩm bẩm, mắt hau háu nhìn cặp chân thon dài, trắng muốt, như mây trôi lững lờ trên trời. Vân Vận nằm đó, ngủ say mê mệt, gương mặt thanh tú toát lên vẻ cao quý, tao nhã. Cái khí chất ấy, hòa quyện với cặp chân mịn màng, làm gã chỉ muốn quỳ xuống, dùng lưỡi mà càn quét từng tấc da thịt, từng kẽ ngón chân. “Tao muốn liếm sạch mày, muốn ngậm cả bàn chân mày vào mồm, muốn địt mày đến khi mày rên lên vì sướng!” Gã gào thét trong lòng, cặc trong quần căng cứng, chỉ chực xé toạc tất cả để lao vào nàng.
Cổ Hà tự nhủ, cố kìm cái dục vọng đang sôi sục: “Vân Vận, chỉ lần này thôi, để tao được nếm cái chân mày cho đã!” Gã cúi xuống, mũi hít sâu cái mùi hương nồng nàn từ bàn chân nàng. Lưỡi gã lướt ra, ướt át, đầy nước bọt, chạm vào đầu ngón chân cái trắng muốt, mịn màng. “Ôi, sướng vãi…” Gã rên lên, cảm giác như lưỡi mình đang chạm vào một viên đan dược quý giá, thơm hơn cả những thứ gã từng luyện chế. Cái mềm mại của da thịt nàng, cái độ đàn hồi như muốn đẩy lưỡi gã ra, làm gã phát cuồng. “Mẹ kiếp, ngon hơn cả đan dược, Vân Vận ơi!” Gã nghĩ, lưỡi bắt đầu quét dọc theo ngón chân, cọ xát từng đường vân da thịt mịn màng, nước bọt gã thấm ướt, làm da nàng lấp lánh dưới ánh nến.
Lưỡi gã linh hoạt, lướt qua từng kẽ ngón chân, ngậm chặt, mút mạnh, như thể đang bú một cái lồn ướt át, ngọt ngào. “Vân Vận, mày có biết tao đang liếm láp cái gì không? Cái chân mày, cái ngón chân mày, tao đang làm ướt chúng bằng lưỡi tao đây!” Gã gầm gừ trong đầu, cảm nhận cái mềm mại, cái ấm nóng của da thịt nàng. Ngón chân Vân Vận nhỏ dài, mịn màng, khác hẳn những nữ đấu sĩ khác mà gã từng biết. Chắc chắn nàng phải chăm chút cặp chân này kỹ lắm, không thì sao nó lại mượt mà, thơm tho đến thế? “Mày đúng là biết cách làm tao điên, Vân Vận!” Gã nghĩ, lưỡi càng hung hãn, quét qua từng kẽ ngón, mút lấy từng thớ thịt mềm mại, như muốn nuốt chửng cả bàn chân nàng.
Mỗi lần lưỡi gã lướt qua, nước bọt thấm đẫm, làm da thịt nàng bóng loáng, như phủ một lớp dầu trơn. “Sướng quá, mẹ kiếp! Tao muốn liếm cả lồn mày, muốn địt mày đến khi mày rên lên vì khoái lạc!” Gã rên rỉ, mắt lóe lên tia dâm dục, lưỡi không ngừng càn quét, từ ngón chân cái đến ngón út, từ mu bàn chân đến lòng bàn chân. Mùi hương cơ thể nàng, hòa với nước bọt gã, tạo thành một thứ hương vị dâm đãng, khiến gã chỉ muốn đè nàng ra, thọc cặc vào lồn nàng mà địt cho đã. Nhưng gã kìm lại, chỉ tập trung vào cặp chân, vào cái cảm giác được liếm láp, được làm bẩn cái phần cơ thể riêng tư nhất của nàng. “Vân Vận, đêm nay mày là của tao, cái chân mày thuộc về tao!” Gã gào thét trong lòng, lưỡi vẫn không ngừng mút mát, để lại dấu ấn dâm dục trên từng ngón chân nàng.
Vân Vận trong giấc ngủ khẽ ưm một tiếng, ngón chân cong lại, như thể cảm nhận được cái lưỡi ướt át của gã. Cổ Hà càng hưng phấn, lưỡi gã càn quét khắp bàn chân, từ gót lên mu, từ kẽ ngón đến lòng bàn chân. “Mày cảm nhận được tao không, Vân Vận? Tao đang liếm mày, đang làm ướt cái chân mày đây!” Gã nghĩ, lòng đầy thỏa mãn, chỉ muốn tiếp tục, muốn khám phá thêm, muốn để lại dấu ấn dâm dục trên cơ thể nàng, từ cặp chân ngọc ngà này đến cái lồn thơm tho mà gã khao khát.

Bình luận

Để lại bình luận