Chương 9

: Thằng Cường ngày càng lấn tới
Tui ngồi trong phòng khách, lòng vẫn còn bực bội sau cái cảnh thằng Trương Quốc Cường giả bộ đáng thương làm mẹ tui – cô Liễu Thanh Hương – mủi lòng, ôm nó vào lòng. Cái thằng dâm dê đó, lợi dụng lúc mẹ tui mềm lòng mà áp mặt vào cặp vú bự 38E của mẹ, còn lén liếm khe vú, làm tui tức muốn nổ mắt. Sau khi nó về, mẹ tui vẫn còn rưng rưng, kể lại chuyện đời thằng Cường với giọng đầy thương cảm: “Minh ơi, con không biết đâu, Cường nó khổ lắm. Mẹ nó bỏ đi từ nhỏ, ba nó thì chẳng đoái hoài, vậy mà nó vẫn cố gắng học hành, thật đáng thương!” Mẹ nói mà mắt long lanh, đầy vẻ trìu mến, làm tui nghe mà muốn lộn ruột. Đáng thương cái gì? Thằng đó ở trường là đầu gấu, bắt nạt tui đủ kiểu, giờ lại giả bộ ngoan ngoãn để lấy lòng mẹ!
Tui cố chen vào, giọng mỉa mai: “Mẹ, Cường nó không ngoan như mẹ nghĩ đâu. Ở trường, nó toàn bắt nạt bạn bè, con bị nó hành hoài!” Nhưng mẹ tui chỉ xua tay, cười nhẹ: “Ôi, Minh, chắc con hiểu lầm thôi. Cường nó kể với mẹ, nó chỉ nghịch ngợm chút, nhưng bản chất tốt lắm, lại chăm chỉ học hành. Con đừng nghĩ xấu về bạn!” Tui nghe mà chết lặng. Mẹ ơi, mẹ bị thằng đó lừa rồi! Nó mà chăm chỉ? Cả ngày chỉ biết bắt nạt bạn bè và nhìn gái! Nhưng nhìn mẹ tui với ánh mắt đầy thương yêu, tui biết có nói gì mẹ cũng chẳng tin. Thằng Cường đúng là cáo già, biết cách đánh vào lòng thương người của mẹ.
Những ngày sau đó, mọi chuyện càng tệ hơn. Kỳ nghỉ hè tới gần, thằng Cường bắt đầu mò tới nhà tui thường xuyên, cứ ba bữa lại lân la tới ăn cơm. Mỗi lần tới, nó lại giả bộ ngoan ngoãn, xăng xái giúp mẹ tui nấu ăn, rửa chén, lau nhà, làm mẹ tui tấm tắc khen: “Cường đúng là hiểu chuyện, biết phụ giúp cô. Minh, con phải học hỏi bạn đấy!” Tui nghe mà chỉ muốn hét lên: “Học cái gì? Học cách giả bộ à?” Nhưng tui không dám nói, vì sợ mẹ buồn. Thằng Cường thì ngày càng lấn tới, lúc nào cũng miệng ngọt như mía lùi, kể chuyện cười làm mẹ tui cười rúc rích, mắt sáng long lanh. Có lần, tui thấy nó “vô tình” chạm tay vào eo mẹ khi giúp mẹ bưng đồ, mẹ chỉ cười, vỗ nhẹ tay nó như trách yêu, chẳng hề giận. Tui đứng đó, lòng nóng như lửa đốt, biết ngay thằng này đang cố ý ăn đậu hũ mẹ tui.
Mẹ tui, vì thương hoàn cảnh thằng Cường, càng ngày càng cởi mở với nó. Mẹ không còn phòng bị như trước, thậm chí còn hay trò chuyện thân mật, cười đùa tự nhiên. Tui nhìn mà lo muốn chết. Thằng Cường không phải dạng vừa, nó mà có cơ hội là chắc chắn sẽ lấn tới. Tui chỉ biết cầu mong ba tui sớm về nhà, để mẹ bớt dành thời gian cho thằng đó. Thứ Sáu tuần đó, tui đi học mà lòng nhẹ nhõm, vì mai là cuối tuần, được nghỉ. Tui vừa đi trên hành lang lầu hai, vừa nghĩ thầm: “Mai được ngủ nướng, sướng quá!”
Bỗng, giọng thằng Cường vang lên từ góc hành lang: “Alo, lão đệ, tao đây… Trương Quốc Cường nè!” Tui giật mình, định quay đầu chuồn lẹ, vì chẳng muốn đụng mặt nó. Nhưng câu nói tiếp theo của nó làm tui khựng lại, tò mò: “Hắc hắc, lần này tao nhờ mày chuyện nhỏ…” Tui nín thở, núp sau góc tường, nghe nó thì thầm gì đó qua điện thoại, giọng đầy vẻ mờ ám. Tim tui đập thình thịch, không biết nó đang tính gì, nhưng cái cách nó cười đểu làm tui thấy bất an.

Bình luận

Để lại bình luận