Chương 9

: Ngọn Lửa Dục Vọng và Quyết Tâm Bảo Vệ Mẹ
Nuốt khan một cái, tôi run rẩy cầm đôi tất mỏng màu nâu của mẹ. Một mùi tanh nồng xộc vào mũi, xen lẫn chút hương thơm đặc trưng từ chân mẹ, làm tôi gần như mất kiểm soát. Không kìm được, tôi kéo tụt quần đùi, quấn chặt đôi tất quanh con cặc đang cương cứng, xoa mạnh. “Úc… mẹ… mẹ đáng thương…” – Tôi lẩm bẩm, đầu óc tràn ngập hình ảnh mẹ bị lão Hoàng Quốc Hùng và anh Chấn Trung đè ra, váy công sở bị kéo lên hông, hai gã thay nhau đâm cặc vào lồn mẹ, khiến mẹ rên rỉ thảm thiết, vừa đau đớn vừa sung sướng.
“Úc… lão mũm mĩm… anh Chấn Trung… làm mẹ…” – Tôi rên lên, tưởng tượng mẹ bị kẹp giữa hai gã đàn ông, cặp đùi thon dài bọc tất mỏng bị banh ra, lồn ướt át nuốt trọn từng cú thúc mạnh mẽ. Mùi tất, cảm giác mịn màng của vải, cùng hình ảnh dâm đãng trong đầu khiến tôi kích thích tột độ. Tay tôi xoa càng lúc càng nhanh, con cặc căng cứng như muốn nổ tung. “Mẹ… mẹ… con đến đây…” – Một dòng tinh dịch nóng hổi phun ra, tràn qua khe tất, chảy đầy lên đôi tất rách rưới.
Hổn hển thở, tôi vội lấy giấy lau sạch dấu vết, cẩn thận đặt đôi tất lại dưới giường Hùng, rồi chạy ra khỏi phòng, hướng về khu bếp núc cách ký túc xá không xa. Lòng vẫn rối bời, nhưng tôi phải làm việc, không thể để ai nghi ngờ.
________________

Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ duyệt binh kết thúc đợt huấn luyện quân sự. Là phụ đạo viên, mẹ tôi phải sắp xếp để chọn ra những học sinh xuất sắc nhất cho màn đi đều. Mọi năm, mẹ thường nhờ Đại đội trưởng Hoàng Quốc Hùng hỗ trợ việc này. Nhưng lần này, mẹ rõ ràng không ưa lão. Đêm hôm đó, nếu không vì mẹ cảnh giác, lão Hoàng đã lợi dụng cơ hội để sàm sỡ. Nghĩ đến đám học sinh đang khổ luyện, mẹ thở dài, chỉnh lại bộ đồ công sở, rồi bước về phía văn phòng của lão Hoàng, lòng đầy miễn cưỡng.
Trong khi đó, lão Hoàng đang ngồi trong văn phòng, lòng đầy hối tiếc vì hôm đó đã quá vội vàng, làm mẹ giận bỏ đi. “Có lẽ mình gấp quá,” lão tự nhủ, nhưng ánh mắt vẫn lấp lóe khi nghĩ đến cặp đùi thon dài bọc tất mỏng và vòng eo nhỏ nhắn của mẹ. Đúng lúc lão đang mơ mộng, tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ dâm dục. “Ai đó?” – Lão cáu kỉnh.
“Cô Lan Anh đây,” – Giọng mẹ vang lên, giòn tan nhưng lạnh lùng.
Lão Hoàng giật mình, vội thay đổi thái độ, nở nụ cười giả lả, ra mở cửa đón mẹ. Lão định khóa cửa lại, nhưng mẹ nhanh tay chặn lại, ánh mắt sắc lạnh. Lão cười gượng, định giải thích về vụ đêm hôm trước, nhưng mẹ lên tiếng trước: “Chuyện học sinh vi phạm, chú Hoàng đừng để bụng. Cảm ơn chú đã chiếu cố em ấy.”
“Không có gì, không có gì! Việc của cô Lan Anh là việc của tôi mà,” – Lão Hoàng vội đáp, giọng nịnh nọt.
Nghe lão nói, mẹ hơi khó chịu, nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự. Nụ cười ấy, trong mắt lão Hoàng, lại như một nét quyến rũ chết người. Mẹ không quên mục đích đến đây, nói thẳng: “Tôi đến để bàn về việc chọn học sinh cho lễ duyệt binh. Chú Hoàng giúp tôi chọn những em đi đều tốt nhất, để buổi lễ được thành công, nhé.”
Lão Hoàng gật đầu lia lịa, mừng rỡ vì mẹ chủ động tìm mình. “Được, được! Tôi sẽ phối hợp hết mình, cô yên tâm!” – Lão đáp, mắt không rời khỏi mẹ, đang ngồi đối diện đọc hồ sơ huấn luyện.
Mấy ngày trước, một nữ sinh bị bệnh đột xuất, được đưa vào bệnh viện thành phố. Mẹ lấy cớ đi chăm sóc học sinh để tránh mặt lão Hoàng. Không gặp mẹ mấy ngày, lão Hoàng cảm thấy bứt rứt, lòng đầy dục vọng. Hôm nay mẹ chủ động đến, lão mừng như bắt được vàng, tưởng mình có cơ hội tiến xa hơn. Nhưng mẹ bất ngờ lên tiếng, giọng lạnh như băng: “Chú Hoàng, điện thoại chú để trong quân doanh, tôi mượn gọi một cuộc nhé? Nếu không lầm, số kia là của vợ chú, đúng không? Nếu có tin đồn gì không hay, chắc chú khó mà thăng tiến.”
Nói xong, mẹ mỉm cười, đứng dậy, để lại một bóng lưng yểu điệu và ánh mắt sắc lạnh. Lão Hoàng đứng ngây người, miệng há hốc, không thốt nên lời.
________________

Trong khi đó, tôi ở khu bếp núc, làm mấy việc lặt vặt như rửa rau, bưng bê. Công việc nhẹ nhàng, chủ yếu dành cho học sinh yếu hoặc ốm, nên tôi có nhiều thời gian rảnh. Hai ngày không phải ra thao trường, tôi tha hồ suy nghĩ. “Chuyện tấm ảnh không thể kiểm chứng. Dù đúng là mẹ với anh Chấn Trung, chắc chắn mẹ bị ép buộc! Nhưng vì sao? Mẹ kiếp, kệ nó! Nếu anh ta dám đụng đến mẹ lần nữa, tao sẽ vạch trần ngay tại chỗ. Không để mẹ bị làm nhục thêm!” – Tôi tự nhủ, quyết tâm bảo vệ mẹ bằng mọi giá.
Đang mải nghĩ, Vũ đẩy cửa bước vào, thấy tôi ngẩn ngơ, nó hỏi: “Ê, nghĩ gì mà thất thần thế?”
“Ủa, mày cũng ốm à? Chưa ra thao trường mà?” – Tôi ngó đồng hồ trên tường, thấy còn cả tiếng nữa.
“Khốn nạn, tao giả ốm để về ngủ bù đây,” – Vũ cởi áo, nằm vật ra giường.
“Ê, xê ra chút, đừng chen tao. Tối qua mày làm gì mà mệt thế? Thủ dâm nhiều quá à?” – Tôi trêu, cố làm không khí nhẹ nhàng.
“Xí! Tao là học sinh ngoan, mày đừng nói bậy. Tại anh Chấn Trung đó, đêm nào cũng lén ra ngoài. Mày thì chạy vòng mệt, về là ngủ. Tao ngủ cạnh anh ấy, xui vãi!” – Vũ than thở.
Nghe Vũ nói, tôi giật mình: “Cái gì? Anh Chấn Trung đêm nào cũng ra ngoài? Mày nói rõ coi!”

Bình luận

Để lại bình luận