Chương 9

: Hai người vô cùng ăn ý
Tôi do dự không biết bây giờ có nên đứng lên can ngăn không, dù mẹ có nghiêm khắc với tôi nhưng mẹ vẫn luôn là mẹ của tôi! Tôi không muốn bà ấy bị tổn thương. Nhưng tôi nên làm gián đoạn việc này thế nào? Nếu chuyện giữa mẹ tôi và Mạnh Cường bị bại lộ, gia đình chúng tôi làm sao còn mặt mũi nào để nhìn đời?!
Đó là vấn đề liên quan đến danh dự và sự an toàn của mẹ tôi, thế nên tôi bắt đầu do dự. Nhưng Mạnh Cường không đợi tôi suy nghĩ, ngay khi tôi còn đang do dự, hắn đã thò tay xuống gầm bàn và dùng một lực rất mạnh nhét chúng vào trong mẹ tôi.
“Ahh… Ưm… Ahh… Ahh…!” Mẹ tôi vẫn không kìm được, kêu lên một tiếng. Khi bà ấy kêu lên như vậy, đã thu hút mọi ánh nhìn của học sinh trong lớp. Điều này khiến mẹ tôi và Mạnh Cường trở tay không kịp.
Tuy nhiên, mẹ tôi đã phản ứng ngay lập tức, thay đổi sắc mặt ngay lập tức và nói: “Cô nhớ ra rồi, còn một bài tập về nhà nữa mà cô quên giao.”
Nghe đến đây, cả lớp chẳng thèm quan tâm đến chuyện kỳ ​​lạ vừa rồi, đều hú hét kêu ca vì đống bài tập chất núi này.
Tôi cũng kinh ngạc về khả năng ứng phó của mẹ tôi, hoàn toàn uyển chuyển và hợp lý, và điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là tay phải của Mạnh Cường lúc này vẫn đang ở dưới váy mẹ tôi, điều đó có nghĩa là, mẹ tôi vẫn có thể nói dối không ngượng khi một đống bút đang được đút vào trong âm hộ của bà, và biểu cảm của bà ấy lại vô cùng tự nhiên. Vốn dĩ đã chuyển hướng được sự chú ý của các bạn trong lớp, nhưng mẹ tôi đột nhiên nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của Mạnh Cường, nếu không thì hôm nay cô đã quên nó đi.”
Cái gì? Tại sao? Không chỉ tôi mà cả Mạnh Cường, người đang thọc tay vào âm hộ mẹ tôi, cũng đang rất bối rối. Có vẻ như hắn không bắt mẹ tôi làm điều đó. Nhưng tại sao mẹ tôi lại làm vậy?
Khi các học sinh lần lượt oán thán Mạnh Cường, mẹ tôi nghiêm khắc ra lệnh cho chúng tôi tiếp tục làm bài tập về nhà.
Khi cả lớp đã trở lại yên tĩnh, tôi thấy mẹ tôi mỉm cười với Mạnh Cường như để trả thù, và khẽ lè lưỡi ra như thể nghịch ngợm. Thấy vậy, Mạnh Cường hiểu chuyện gì đang xảy ra, và cố tình nở một nụ cười hung hăng. Điều này khiến mẹ tôi cúi đầu xuống, cũng không biết là đang sợ hãi hay đang xấu hổ.
Máu trong người tôi như ngừng chảy, tay chân tôi cứ lạnh cóng.
Cho đến khi tan học, tôi không dám nhìn về phía bục giảng nữa.
Cuối cùng, khi tôi thấy Mạnh Cường trở lại chỗ ngồi của mình với một hộp bút trống rỗng, tôi lại nhìn mẹ tôi một lần nữa với vẻ sửng sốt.
Đúng vậy, mẹ tôi đợi một lúc sau khi tan học, và khi mọi người gần như đã về hết, mới đứng dậy và chuẩn bị ra về. Sau khi dặn dò “nhớ về nhà sớm”, tôi thấy bà ấy đi có vẻ kỳ lạ, mỗi bước đều vô cùng chậm chạp, nhưng bà ấy vẫn từ từ đi ra ngoài. Nếu bà ấy vẫn còn cắm bút trong âm đạo, tôi không thể tưởng tượng được bà ấy đang nghĩ gì. Ở đây có nhiều bạn học như vậy mà bà ấy lại mặc váy ngắn, chắc chắn phải có người để ý đến chiếc bút ở chỗ đó, bà ấy có bị điên rồi sao?
Cho đến khi bà ấy bước ra khỏi bàn giáo viên, tôi mới biết là mình đã lo lắng quá nhiều, bởi vì ngoài dáng đi hơi kì lạ của bà, thì bà không có biểu hiện kì quái gì khác. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, tôi nhận ra rằng bụng của bà ấy hơi nhô ra. Do chiếc váy của bà, mà tôi càng nhìn thấy nó rõ hơn.
Sau khi trải qua một ngày đầy bàng hoàng, giờ đây tôi có thể bình tĩnh hiểu được tình hình trước mắt. Trong cơ thể người mẹ giáo viên xinh đẹp cao quý của lớp tôi, không chỉ có tinh dịch của học sinh mà còn đầy bút, những thứ từ đầu đến cuối cứ nằm yên vị trong cơ thể bà. Từ buổi học hôm nay, trước những trò của mẹ tôi và Mạnh Cường khiến tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Tôi hiểu rồi, bây giờ mọi thứ đã quá rõ ràng, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ tôi được Mạnh Cường “dạy dỗ” trong lớp học, cho đến những tôi nhìn thấy mẹ bị Mạnh Cường chơi đùa trong nhà kho. Trong lòng tôi vẫn còn hi vọng, cho rằng đó chỉ là mẹ tôi chỉ là bị Mạnh Cường uy hiếp, bị Mạnh Cường cưỡng bức, nhưng chắc chắn từ sâu thẳm trong tim là bà ấy vẫn đang phản kháng, tôi vẫn muốn tìm mọi cách giải cứu mẹ.
Tuy nhiên, từ những hành động hợp tác của mẹ trong lớp, giữa họ dường như vô cùng ăn ý. Tôi nhớ lại khi họ ở trong nhà kho, sau khi Mạnh Cường nói: “Tư thế chó cái thứ ba.”, mẹ tôi đã phản ứng lại ngay lập tức. Tôi biết rồi, quan hệ giữa bọn họ chắc không phải ngày một ngày hai, vậy đã mất bao lâu mới mới có thể hợp tác nhuần nhuyễn như vậy?
Còn nữa “tư thế chó cái thứ ba”? Nghĩa là ngoài cái này phải có tư thế một, tư thế hai, nói không chừng còn có tư thế bốn, tư thế năm hoặc nhiều hơn nữa. Các động tác của tư thế ba vốn đã rất tục tĩu, vậy những tư thế khác sẽ như thế nào? Không biết Mạnh Cường đã tốn bao nhiêu công sức và làm thế nào mà mẹ tôi khiến mẹ tôi chấp hành làm những động tác đó ngay khi có mệnh lệnh.

________________

Bình luận

Để lại bình luận