Chương 9

: Mẹ tôi tự nguyện
“Cuối cùng tao vòng tay qua eo mẹ mày và xuất tinh vào lồn bà ấy, bắn rất nhiều, phải hơn một phút. Mẹ mày bị tao đụ cho biến thành như đống bùn trên bồn cầu, banh hai chân ra, tinh dịch trong lồn từ từ chảy ra ngoài, mẹ mày lấy khăn giấy trong túi ra, lau sạch tinh dịch của tao, cuối cùng cởi tất chân ném vào thùng rác, thu dọn quần áo rồi rời đi.”
“Vậy cái lần mày nói dạy mẹ tao dùng sản phẩm chăm sóc da cũng vậy à?”
Tôi tiếp tục hỏi.
“Ừ…”
Huy Vũ trả lời thành thật: “Vốn là hôm đó tao thực sự muốn dạy bà ấy cách sử dụng các sản phẩm chăm sóc da, tao đang dạy lại thèm bú vú, sau đó không biết tại sao tao lại đụ bà ấy, hôm đó mẹ mày nói là đang trong kỳ nguy hiểm, nên tao lấy bao cao su từ trong ví ra, bình thường tao không đeo bao cao su khi làm với bà ấy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Huy Vũ và nói: “Câu hỏi cuối cùng, tại sao mẹ tao lại cho mày… làm… Có phải vì mày giàu không?”
Huy Vũ hít một hơi thật sâu và nói: “Mẹ mày không phải là một người tham lam, nhưng tao nghĩ là mày nên tự hỏi mẹ mình về vấn đề này…”
Huy Vũ nói xong liền xoay người rời đi.
Tôi vừa về đến nhà, mẹ tôi đã đợi tôi ở phòng khách, bà ấy nói với tôi: “Huy Vũ đã gọi điện cho mẹ và kể hết mọi chuyện rồi, nó nói con đã biết hết.”
Tôi gật đầu.
“Vậy con thấy mẹ thế nào…”
Mẹ tôi hỏi tiếp.
Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Con biết mẹ làm việc này nhất định phải có nỗi khổ, không phải là vì tiền, có phải Huy Vũ uy hiếp mẹ không?”
“Không phải……”
Mẹ tôi thở dài nói: “Huy Vũ chưa bao giờ uy hiếp mẹ, ngược lại nó đối xử với mẹ rất tốt, mọi chuyện đều do mẹ tự nguyện…”
“Vậy tại sao mẹ lại…”
Tôi mở miệng, nhưng không nói ra, mẹ tôi nói tiếp: “Con luôn muốn biết sau khi ly hôn mẹ đã làm công việc gì không? Mẹ nói cho con biết nhé, mẹ đã làm bảo mẫu ở một nhà giàu suốt mấy năm, mẹ cũng không nói cho con biết, bởi vì mẹ không muốn con biết con có một người mẹ làm công việc bảo mẫu, mẹ không muốn khinh thường bản thân mình…”
Tôi cúi đầu: “Mẹ à, con sẽ không xem thường mẹ, huống chi là bản thân con… Nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến Huy Vũ… chẳng lẽ…”
“Phải… Mẹ đã quen Huy Vũ từ trước…”
Mẹ tôi đáp.
Sau đó mẹ tôi kể chuyện của bà ấy và Huy Vũ.

Tôi là một bà nội trợ, từ khi tôi ly hôn chồng cách đây 3 năm, tôi không có nguồn thu nhập nào, tôi buộc phải làm việc để kiếm sống, vì trình độ học vấn thấp nên tôi khó tìm được một công việc tốt. Tuy nhiên, tôi có thể nấu ăn ngon, tôi chỉ có thể làm bảo mẫu trong một gia đình giàu có, mấy năm nay tôi đổi rất nhiều chủ, thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống nhưng học phí của con mới là điều phiền não nhất đối với tôi.
Hôm đó, Minh Khoa của công ty quản gia đặt trước mặt tôi một thỏa thuận tạm thời, tôi xem qua một lúc, thời hạn làm việc là hai tháng, công việc là dọn dẹp, nấu ăn và chăm sóc trẻ em, nhưng tiền lương cao gấp đôi những nơi tôi thường làm. Đối tượng là một gia đình rất giàu có, ông chủ bay khắp thế giới trong một thời gian dài, bà chủ thì mất sớm, ở nhà chỉ còn lại một đứa trẻ mười lăm tuổi và một ông già là bác Tuấn.
Tôi nhìn Minh Khoa: “Thỏa thuận này rất tốt… Có vấn đề gì sao?”
Minh Khoa cười nói: “Thỏa thuận này đương nhiên là tốt, nhà giàu giá nhân công cao… chỉ là thời hạn hơi ngắn, lại có rất nhiều người tranh đoạt… em thân với chị Mai nhất, đương nhiên em sẽ ưu tiên cho chị… chị ký tên đi…”
Tôi chân thành cảm ơn Minh Khoa, ra ngoài làm việc được vài năm, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người, Minh Khoa là một trong số họ, cậu ấy đã cố gắng hết sức để chọn cho tôi những người chủ tốt. Cứ như vậy, tôi đã ký vào bản thỏa thuận.
Ngày hôm sau, tôi bắt xe buýt đến một khu dân cư cao cấp, khu dân cư toàn biệt thự đơn lập, không có một căn nhà thương mại nào, tôi đến trước cửa nhà và bấm chuông.
Một lúc sau, một đứa trẻ chừng mười lăm tuổi bước ra mở cửa, rụt rè hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Tôi trả lời: “Tôi là cô Mai đến giúp nhà cháu nấu ăn, xin hỏi bác Tuấn có ở nhà không?”
Cột người liên hệ có ghi tên bác Tuấn.
“Bác Tuấn, có người tìm bác này…”
Đứa trẻ hét về phía sau.
“Bác ra đây… ra đây…”
Bác Tuấn bước ra, ông ấy đã ngoài năm mươi và vẫn còn minh mẫn.
“Xin chào, cô là Phương Mai đúng không, tôi đã xem qua ảnh của cô, mời vào!”
Bác Tuấn nói một cách tử tế.
Bước vào nhà, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước sự xa hoa của ngôi nhà này.
“Xin mời ngồi…”
Bác Tuấn rót cho tôi một tách trà và nói.
“Cảm ơn…”

________________

Bình luận

Để lại bình luận