Chương 9

: Bí Mật Trong Phòng Khám

Sau những ngày liên tục chìm trong dục vọng cuồng loạn với Minh Thư và Ngọc Anh, Bảo Lâm bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn trong chính bản thân mình. Những cơn kích thích bất ngờ, sự điên cuồng không thể kiểm soát mỗi khi nghe nhắc đến người đàn ông khác trong đời của vợ hay tình nhân, khiến anh tự hỏi liệu mình có đang mất dần lý trí. Anh quyết định tìm đến một bác sĩ tâm lý, không phải để thú nhận tất cả, mà để tìm hiểu xem thứ ham muốn kỳ lạ này là gì, và tại sao nó lại trỗi dậy mạnh mẽ đến vậy.

Anh lái xe đến một phòng khám tư nhân nằm khuất trong một con hẻm nhỏ ở quận 1. Người anh tìm đến không phải ai xa lạ, mà là Huyền Trang – cô bạn thân từ thời đại học, từng là bạn tình không ràng buộc (FWB) của anh trước khi anh gặp Minh Thư. Huyền Trang giờ đây đã trở thành một bác sĩ tâm lý có tiếng, với vẻ ngoài sắc sảo, mái tóc ngắn cá tính, và cơ thể vẫn giữ được sự quyến rũ dù đã bước qua tuổi 30. Cô từng là người hiểu anh hơn bất kỳ ai, cả trong tâm hồn lẫn trên giường.

Bảo Lâm bước vào phòng khám, không khí thoang thoảng mùi tinh dầu bạc hà. Huyền Trang ngồi sau bàn làm việc, mặc một chiếc áo blouse trắng ôm sát, để lộ vòng một căng tròn và đôi chân dài thon thả bắt chéo dưới bàn. Cô ngước lên nhìn anh, nở nụ cười quen thuộc: “Lâu quá không gặp, Lâm. Sao hôm nay lại mò đến đây? Công ty có chuyện gì à?”

Anh ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng. “Không phải công ty. Là anh… anh thấy mình không ổn, Trang ạ.” Anh hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể. Anh nói về sự nguội lạnh với Minh Thư, về những lần làm tình với vợ và Ngọc Anh, và đặc biệt là cách anh bỗng nhiên bùng nổ mỗi khi nghe họ nhắc đến người đàn ông khác. “Anh không hiểu nổi. Bình thường anh chẳng còn ham muốn gì nhiều, nhưng chỉ cần tưởng tượng họ với người khác, anh lại phát điên. Nó không bình thường, đúng không?”

Huyền Trang lắng nghe, ánh mắt sắc sảo quan sát anh. Cô gật đầu, ghi chép gì đó lên sổ, rồi ngả người ra ghế. “Đây có thể là một dạng ám ảnh dục vọng liên quan đến sự ghen tuông hoặc quyền sở hữu. Nhưng để hiểu rõ hơn, anh cần kể chi tiết hơn… hoặc…” Cô bất ngờ dừng lại, nhếch môi cười đầy ẩn ý. “Hay là mình thử một cách khác để kiểm tra?”

Bảo Lâm nhíu mày, chưa kịp hiểu thì Huyền Trang đứng dậy, khóa cửa phòng khám, rồi bước đến ngồi lên đùi anh. Cô cúi xuống, thì thào vào tai anh: “Địt em đi, ngay tại đây. Xem anh có còn cảm giác gì không.” Giọng cô vừa ra lệnh vừa khiêu khích, mang đậm phong cách của những ngày họ từng quấn lấy nhau không rời.

“Trang… anh không hứng lắm đâu…” anh lẩm bẩm, nhưng Huyền Trang không quan tâm. Cô cởi nút áo blouse, để lộ cặp vú căng mọng được nâng đỡ bởi chiếc bra ren đen, rồi kéo tay anh đặt lên ngực mình. “Chiều em chút đi, như hồi xưa ấy. Em muốn xem anh ‘bệnh’ đến mức nào.” Không để anh từ chối, cô kéo khóa quần anh xuống, lôi ra con cặc 17cm dù chưa cương cứng hoàn toàn.

Bảo Lâm thở dài, nhưng vẫn để cô tiếp tục. Huyền Trang quỳ xuống, ngậm lấy con cặc anh, mút mạnh như muốn khơi dậy bản năng trong anh. Tiếng “chụt chụt” vang lên, cô liếm dọc thân cặc, rồi ngậm sâu đến cuống họng, đôi mắt nhìn lên đầy thách thức. Dù không hứng thú lắm, anh vẫn cảm nhận cơ thể mình bắt đầu phản ứng, con cặc từ từ cứng lên dưới cái miệng dâm đãng của cô.

Cô đứng dậy, cởi bỏ quần lót, rồi ngồi lên bàn làm việc, dang rộng hai chân để lộ cái lồn hồng hào đã ướt át. “Địt em đi, Lâm. Đừng nhẹ nhàng quá đấy,” cô ra lệnh, tay xoa nhẹ âm vật mình để kích thích anh. Bảo Lâm đứng dậy, đâm vào cô với những nhịp đều đặn, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng. Anh làm như một thói quen, không cảm giác gì mãnh liệt, chỉ để chiều ý cô bạn cũ.

Nhưng rồi, giữa lúc anh đang dập vào cô, Huyền Trang bất ngờ cười khẩy: “Bạn trai em địt chẳng phê bằng anh đâu… nhưng anh ấy bú lồn thì sướng hơn nhiều!” Câu nói ấy như một tia sét đánh vào đầu Bảo Lâm. Hình ảnh Huyền Trang nằm ngửa trên giường, gã bạn trai quỳ giữa hai chân cô, liếm láp cái lồn ướt át của cô, khiến máu trong người anh sôi lên. Con cặc 17cm đang nằm trong cô đột nhiên cương cứng đến mức tối đa, căng phồng và nóng rực, khiến Huyền Trang giật mình rên lên: “Ồ… anh… sao thế…”

Bình luận

Để lại bình luận