Chương 9

“Ư… sướng quá… ư…” Ngọc Mai rên rỉ không kiểm soát, cô không nhận ra mình chẳng khác nào một con đĩ điếm.

Gã sếp lại một lần nữa bắn tinh vào sâu trong lồn Ngọc Mai. Cơ thể cô run rẩy và lên đỉnh lần nữa rồi ngã gục xuống ngực hắn. Cô không còn chống cự nữa, chỉ còn lại một Ngọc Mai đang dần chấp nhận sự sa ngã của chính mình.

5:40 sáng.

Ánh sáng bình minh lọt qua rèm cửa sổ, Ngọc Mai đang quỳ dưới chân gã sếp và cúi đầu bú cặc cho hắn.

Ngọc Mai không còn nhăn mặt, không còn ánh mắt căm ghét như trước. Cô không còn nghĩ về chồng hay đạo đức của một người vợ nữa, chỉ còn lại dục vọng trần trụi đang bùng cháy trong lòng cô.

Cái lồn của Ngọc Mai rỉ nước nhầy nhụa, cô bú mút con cặc trông rất ngon lành, lưỡi liếm quanh lỗ tiểu, nuốt lấy vị đắng ngắt của bựa và tinh dịch còn sót lại.

“Ưm… ưm…” Ngọc Mai mút mạnh, hai tay nhẹ nhàng bóp nắn hai trứng dái của gã sếp, không còn miễn cưỡng mà là say mê, như muốn làm hắn sướng hơn nữa.

“Miệng của em bú cặc sướng quá!” Gã sếp rên lên một cách sảng khoái.

Ngọc Mai nhắm mắt để đón nhận con cặc chọc sâu vào họng, nước miếng trào ra chảy xuống cằm nhưng cô không quan tâm. Cô ép cặp vú căng mọng vào gốc cặc, cọ xát lên xuống, đôi môi mút chặt con cặc như muốn hút hết sinh lực của hắn.

Cuối cùng thì gã sếp bắn tinh vào trong miệng Ngọc Mai, tinh dịch tràn ra, chảy xuống ngực và ga giường. Ngọc Mai nuốt xuống một lần thật nhiều tinh dịch, cô không sặc, không hoảng loạn, chỉ liếm sạch tinh dịch còn dính trên môi. Cô ngồi đó với ánh mắt trống rỗng và vẻ mặt đờ đẫn. Nhưng cơ thể đã hoàn toàn thỏa mãn và hưởng thụ tình dục trọn vẹn mà cô chưa từng tưởng tượng ra.

6:45 sáng.

Ngọc Mai đứng trước gương trong phòng tắm. Làn da trắng mịn ánh lên dưới ánh sáng dịu nhẹ. Những vết đỏ mờ trên cổ và đùi vẫn còn đó, những dấu vết nhục dục thô tục của đêm hôm qua.

Cô không còn đau khổ hay căm phẫn. Nhưng cô cũng không nhận ra chính mình khi nhìn vào trong gương. Cô đang nhìn thấy một người phụ nữ lạ lẫm.

7:30 sáng.

Chồng cô vẫn ngủ ngoài phòng khách. Gương mặt anh vẫn bình thường và thở đều, vô thức như thể thế giới không hề thay đổi. Còn với Ngọc Mai, mọi thứ đã vỡ tan từ trong ra ngoài.

Cô không thể gọi tên thứ đó. Chỉ biết nó đang lớn dần trong lòng. Một khoảng trống mênh mông và đầy dục vọng mà tình yêu của chồng, dù chân thành hay lớn lao đến nhường nào cũng không thể lấp đầy.

Bình luận

Để lại bình luận