Chương 9

: Tuấn mò vào phòng mẹ tôi
Minh Hải nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại di động của mình, đột nhiên cảm thấy ngày dài như nhiều năm, cảnh tượng Ngọc Tuấn từ từ mò lên bầu vú mềm mại của mẹ Đỗ Hải Vân, vuốt ve và chạm vào cẩn thận, sau đó tăng dần cường độ, dần dần cọ xát một cách táo bạo đang hiện ra trong tâm trí cậu.
Và một giọt nước mắt từ khóe mắt mẹ từ từ lăn xuống khuôn mặt, mẹ cắn chặt môi dưới và âm thầm chịu đựng sự tủi nhục. Nghĩ đến đây, đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng, con cặc dưới thân từ từ ngẩng đầu lên, biến thành một con mãng xà giận dữ.
Minh Hải hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, nếu làm không tốt, không chỉ Ngọc Tuấn sẽ chịu đau khổ mà chính bản thân cậu cũng sẽ gặp phải kết cục bi thảm thậm chí không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ trong một lúc suy nghĩ lung tung, nhìn thấy 12:00 trên điện thoại biến thành 12:09, Minh Hải cũng chậm rãi mở cửa bước xuống lầu hai.
Và thời gian lúc này đã trở thành 12:10. Minh Hải nhìn cửa phòng ngủ lầu hai, không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng hiện tại bên trong căn phòng.
Minh Hải đột nhiên lui về phía sau một chút, cậu không dám đẩy cửa ra, nhưng cũng không thể làm khác, hiện tại cậu do dự một chút, điều đó có nghĩa là Ngọc Tuấn có thêm một chút thời gian ở bên kia cánh cửa để làm bất cứ điều gì nó muốn mẹ cậu.
Nghĩ đến đây, Minh Hải chịu không nổi nữa, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng, lắng nghe động tĩnh bên trong, lại phát hiện không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, vẻ mặt có chút thất vọng. Cậu giơ tay gõ “cốc, cốc, cốc” ba lần, không to cũng không nhỏ, nhưng đủ khiến hai người bên trong giật mình, có thể coi như nhắc nhở.
Sau hai đến ba giây, Minh Hải từ từ mở cửa.
Tuy nhiên, căn phòng tối om, đồng thời cũng im lặng không một tiếng động, như thể không có chuyện gì xảy ra, thậm chí như thể không có ai ở đó.
Và tình huống như vậy Minh Hải cũng đã dự đoán trước, nếu không phải như vậy có nghĩa là mọi chuyện đang trở nên tồi tệ nhất có thể.
Minh Hải khẽ gọi: “Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?” Minh Hải nín thở, đợi một lúc, nghe thấy một tiếng đáp nhỏ: “Hửm? Có phải là Hải không?”
Giọng nói có vẻ lười biếng, như thể mẹ vừa mới thức dậy, nhưng Minh Hải biết rằng điều này là không thể, bởi vì có một người khác trong phòng, một người khác đã đánh thức Đỗ Hải Vân từ trước đó.
“À! Mẹ ơi, không sao đâu. Có lẽ là do trước khi đi ngủ con uống nhiều nước quá, nên phải dậy đi vệ sinh, con hơi lo cho mẹ nên xuống xem một chút. Xin lỗi vì đã đánh thức mẹ dậy.” Minh Hải nhẹ nhàng nói.
“Ừm, mẹ không sao. Hải à, cảm ơn con đã quan tâm đến mẹ… Cũng khuya lắm rồi, con mau ngủ đi!” Đỗ Hải Vân nhẹ nhàng nói.
Minh Hải nín thở cố gắng hết sức để nhìn rõ mọi thứ trong phòng, nhưng đáng tiếc là cậu không thể nhìn thấy gì trong bóng tối, Minh Hải có chút thất vọng.
“Vâng, con đi ngủ đây. Chúc mẹ ngủ ngon…”
“Ừm, chúc con ngủ ngon.” Đỗ Hải Vân thì thầm.
Cửa lại bị đóng, Minh Hải vốn muốn ở ngoài cửa một lát để nghe động tĩnh trong phòng, lại nghĩ đến cảnh lát nữa Ngọc Tuấn đi ra, nếu đụng phải bị mẹ phát hiện thì tiêu đời, cậu đành phải không cam tâm mà bỏ đi, nhưng không thực sự rời đi, cậu dừng lại ở cầu thang từ lầu hai lên lầu ba để xem Ngọc Tuấn sẽ ở trong phòng mẹ bao lâu.
Sau khoảng năm phút, Minh Hải chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy qua ánh đèn khẩn cấp trong cầu thang cánh cửa dường như bị đẩy ra, một bóng người từ bên trong vụt ra, nhưng bóng người đó không có rời đi ngay mà ở lại ngoài cửa một lúc, sau đó mới chạy đến bên cạnh Minh Hải.
Người đó hiển nhiên là Ngọc Tuấn. Chỉ thấy Minh Hải còn chưa mở miệng hỏi xem có thành công hay không, Ngọc Tuấn đã kéo Minh Hải trở về phòng.
Lúc này, trong đầu Minh Hải có hàng ngàn lời muốn nói với Ngọc Tuấn, nhưng Ngọc Tuấn đã không cho Minh Hải cơ hội như vậy. Nó chỉ thì thầm với Minh Hải: “Lên giường ngủ đi.”
Sau đó, Ngọc Tuấn phớt lờ Minh Hải và chui thẳng lên giường. Minh Hải sững sờ nhìn Ngọc Tuấn, sau đó cũng lập tức trèo lên giường, vùi đầu vào trong chăn.
Vớ vẩn thật, làm chuyện bậy bạ chẳng lẽ còn nói chuyện vui vẻ hay sao, nên lên giường ngay lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ có ra sao cứ chờ ngày mai đã rồi tính.
Suy cho cùng lầu dưới vẫn còn một người mẹ không biết phải làm gì vào lúc này.
Minh Hải từ từ nhắm mắt lại, mặc dù cậu không trực tiếp làm chuyện xấu, nhưng cũng bị coi là đồng lõa, tim đập loạn xạ, ép mình chìm vào giấc ngủ.
Minh Hải không biết mình đã trằn trọc trên giường bao lâu, khi đang nhẩm đếm cừu, đột nhiên hình như cậu nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, hình như là tiếng bước chân.

________________

Bình luận

Để lại bình luận