Chương 9

: Cuồng Nhiệt Trong Bóng Tối

Ngày thứ mười hai ở ngôi làng, Nguyễn Thiên thức dậy trong căn nhà nhỏ, ánh nắng sớm len qua khe cửa, chiếu lên sàn gỗ loang lổ vết thời gian. Mùi gỗ cũ hòa với hương cỏ khô từ tấm chăn, mang lại cảm giác bình yên hiếm hoi. Nhưng trong anh, ngọn lửa dục vọng vẫn cháy, được thổi bùng bởi lần bên sông đêm qua. Anh sờ lên ngực, cảm nhận khí tức từ Hấp Tinh Đại Pháp chảy mạnh hơn, như một dòng sông cuộn sóng, sẵn sàng phá vỡ mọi giới hạn. Lần với Liên Anh không chỉ là khoái lạc, mà còn là bước tiến để anh mạnh hơn, đủ để một ngày đối đầu Lạc Nam và cướp lấy mọi thứ của gã.

Thiên bước ra ngoài, không khí buổi sáng trong lành, mang theo mùi đất ẩm và tiếng chim hót líu lo. Dân làng đã quen với anh, trẻ con chạy theo, gọi “Thiên công tử” với nụ cười rạng rỡ. Anh đáp lại bằng cái gật đầu, nhưng tâm trí đã ở nơi khác – cuốn sách da trong bọc vải, và những dòng chữ về “tinh hoa giao hợp” khiến anh không thể dừng lại. Anh biết Liên Anh chỉ là khởi đầu, nhưng cô là chìa khóa để anh thử nghiệm công pháp, trước khi nhắm đến những mục tiêu lớn hơn như Thập Khánh Huyên.

Buổi tối, Liên Anh đến tìm anh, ánh đèn dầu trong nhà hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt long lanh và đôi môi đỏ mọng. Cô mặc áo lụa bó sát, mỏng đến mức gần trong suốt, phô bày đường cong hoàn mỹ, gò ngực đầy đặn rung nhẹ theo hơi thở. “Thiên công tử… em muốn bên ngài,” cô nói, giọng nhỏ nhưng đầy mời gọi, bước tới, tay chạm vào ngực anh, ngón tay lướt xuống, chậm rãi như muốn đốt cháy anh. Thiên nắm tay cô, kéo vào lòng, cảm nhận hơi ấm qua lớp vải, “Cô biết cách làm ta mất kiểm soát,” anh thì thầm, môi kề sát tai cô, hơi thở nóng bỏng.

Anh đẩy cô vào tường, gỗ lạnh áp vào lưng cô, nhưng cơ thể cô nóng như lửa. Anh xé áo cô, từng mảnh lụa rơi xuống, để lộ làn da trắng ngọc, gò ngực căng tròn rung lên, hai điểm hồng hào như hoa nở trong bóng tối. Liên Anh rên khe khẽ, “Thiên… ngài làm em… điên mất…” Anh hôn xuống ngực cô, cảm nhận sự mềm mại, mùi hương cơ thể cô – như rừng hoa đêm – xộc vào mũi, làm máu anh sôi trào. Tay anh lướt xuống, tách đùi cô ra, cảm nhận sự ướt át mời gọi, như một lời hứa đầy tội lỗi.

Anh nâng cô lên, để cô quấn chân quanh hông, tiến vào mạnh mẽ, cảm nhận sự chặt khít bao bọc, như một lò lửa thiêu đốt mọi giác quan. Liên Anh hét lên, “A… Thiên… mạnh quá… em tan ra mất!” Tiếng rên dâm đãng của cô vang khắp căn nhà, át cả tiếng gió đêm rít qua khe cửa. Thiên kích hoạt Hấp Tinh Đại Pháp, luồng khí từ cô tràn vào, như dung nham chảy qua kinh mạch, làm anh rùng mình vì khoái lạc và sức mạnh. Anh đẩy nhanh, mỗi nhịp khiến cô cong người, “Thiên… sâu nữa… em muốn ngài… aaaa!” Móng tay cô cào vào vai anh, máu rỉ ra, hòa với mồ hôi, tạo thành những vệt nóng bỏng.

Tường gỗ rung lên, bụi rơi lả tả. Thiên kéo cô xuống sàn, để cô quỳ, tiếp tục từ phía sau, tay nắm tóc cô, dẫn lối. Liên Anh rên rỉ, “Thiên… em… không chịu nổi… aaaa!” Mắt cô mơ màng, tóc bết mồ hôi, gò ngực đung đưa theo mỗi nhịp. Anh nghĩ đến Lạc Nam, tưởng tượng gã sẽ sụp đổ nếu thấy cảnh này – mỹ nữ của hắn bị chiếm đoạt, rên rỉ dưới thân kẻ khác. Ý nghĩ ấy như chất xúc tác, làm anh càng cuồng nhiệt. Liên Anh đạt đỉnh, hét lên, “Thiên… em… thuộc về ngài mãi!” Cơ thể cô run rẩy, rồi đổ sụp, hơi thở hổn hển.

Thiên ngồi thiền ngay tại chỗ, dẫn khí tức mới hấp thụ vào đan điền. Luồng khí bùng nổ, phá vỡ một tầng cản, đưa Hấp Tinh Đại Pháp lên đỉnh tầng trung thành, gần chạm đến đại thành. Cơ thể anh rung lên, cơ bắp căng cứng, khí tức như lốc xoáy, mắt sáng rực như ngọn lửa. Anh nhìn Liên Anh, nằm trên sàn, da trắng loang loang mồ hôi, như một bức tượng ngọc bị dục vọng khắc họa. “Cô là bước đầu tiên,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt hướng ra bóng tối, nơi Thập Khánh Huyên và con đường bá chủ đang chờ.

Bình luận

Để lại bình luận