Chương 9

: Nô Lệ Đầu Tiên Của Làng

Bảo Lâm tỉnh dậy khi ánh trăng treo cao, ánh sáng bạc chiếu qua cửa sổ gỗ, tạo bóng mờ trên sàn nhà. Cả ngày hôm nay, anh đã đi khắp làng, giúp sửa chữa nhà cửa, phân phát đan dược từ kho Hắc Vân Thương Hội, khiến dân làng càng kính trọng. Tiểu Liên luôn xuất hiện gần anh, ánh mắt e thẹn nhưng tò mò, má hồng rực mỗi lần anh mỉm cười. Anh biết, cô đã bị cuốn vào vở kịch “anh hùng” của mình, và đêm nay là lúc ra tay.

Anh rời nhà, bước đến căn nhà nhỏ của Tiểu Liên, nơi cô sống cùng trưởng làng. Vân Nhi, Ngọc Lan, và Hỏa Linh Nhi canh gác xung quanh, đảm bảo không ai quấy rầy. Anh gõ cửa, giọng trầm ấm: “Tiểu Liên, ta muốn nói chuyện.” Cửa mở ra, cô đứng đó, áo vải mỏng ôm sát thân hình, ngực căng tròn phập phồng, đôi chân thon dài lộ ra dưới ánh trăng. “Tiền bối… khuya rồi…” Cô thì thầm, nhưng vẫn mời anh vào.

Bên trong, căn phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường gỗ và ngọn đèn dầu. Tiểu Liên rót trà, tay run nhẹ, ánh mắt lén nhìn anh. Bảo Lâm ngồi xuống, giả vờ kể về những chuyến phiêu lưu, khiến cô cười khúc khích, dần thả lỏng. Anh lén thả con trùng tím đen, nó bay ra, bám vào cổ cô, chui vào da thịt. Tiểu Liên khựng lại, má đỏ bừng, cơ thể run rẩy, hơi thở dồn dập. “Tiền bối… ta… ta thấy nóng…” Cô rên khẽ, giọng nứng nực, tay ôm ngực, áo tuột xuống vai.

Anh đứng dậy, tiến đến, tay nâng cằm cô. “Ngươi thật đẹp,” anh thì thầm, môi kề sát. Tiểu Liên rên rỉ, ánh mắt mê muội, chủ động áp sát, môi hé mở. Anh hôn cô, lưỡi quấn lấy lưỡi, vị ngọt như mật ong khiến anh gầm lên. Tay anh xé toạc áo vải, để lộ thân hình trinh nguyên, ngực căng mọng rung nhẹ, núm hồng cứng lại vì kích thích. “Ư… tiền bối… ta muốn…” Cô rên lên, móng tay cào vào ngực anh.

Anh đẩy cô xuống giường, hôn từ cổ xuống ngực, ngậm lấy một bên, mút mạnh, khiến cô hét lên sung sướng. “Sướng… mạnh nữa đi!” Cô gào lên, cơ thể uốn cong, chân quấn chặt hông anh. Con trùng tím đen bò xuống bụng cô, kích thích vùng nhạy cảm, khiến cô quằn quại, nước mắt khoái lạc trào ra. Anh cởi áo, để lộ cơ thể săn chắc, rồi đâm sâu vào cơ thể cô, mạnh mẽ như sóng vỡ bờ.

Tiểu Liên gào lên, tiếng rên nứng nực vang vọng: “Ư… xé ta ra… sướng quá!” Mông cô rung lên theo nhịp, mồ hôi lấp lánh, ngực bật lên dữ dội. Anh tăng tốc, mỗi cú thúc khiến cô ngất đi rồi tỉnh lại trong đê mê. “Mạnh hơn… ta chịu không nổi!” Cô hét lên, mắt trắng dã, móng tay cào rách lưng anh, để lại vết đỏ. Anh gầm lên, cảm nhận tinh hoa trinh nguyên từ cô truyền sang, đan điền rung động, tu vi tăng vọt.

Anh nâng cô lên, đổi tư thế, để cô quỳ trước anh, mông tròn lẳn hướng lên. “Cầu xin ta đi,” anh ra lệnh, vỗ mạnh vào mông cô, khiến cô hét lên sung sướng. “Xin… xin tiền bối… cho ta nữa!” Cô rên rỉ, di chuyển điên cuồng, ngực rung lên theo nhịp. Anh xâm nhập sâu hơn, nhanh hơn, khiến cô gào lên: “Sướng… ta chết mất!” Khi cả hai đạt đỉnh, anh phóng thích tất cả, khiến cô ngã xuống, cơ thể co giật, miệng vẫn rên khẽ: “Quá… quá sướng…”

Anh đứng dậy, mặc áo, nhìn Tiểu Liên nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, nụ cười thỏa mãn. Con trùng tím đen bám trên cổ cô, đảm bảo cô là nô lệ vĩnh viễn. “Ngươi là bước đầu tiên trong làng này,” anh thì thầm, ánh mắt lạnh lùng. Ngoài kia, dân làng vẫn ngủ say, không biết “anh hùng” của họ vừa mở màn cho một cơn ác mộng.

Bình luận

Để lại bình luận