Chương 9

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chưa kịp xua tan màn sương sớm, Trương Đại Kiếm đã thức dậy. Hắn vươn vai, cảm nhận từng thớ cơ bắp như được làm mới. Đúng là “Sức Mạnh Bền Bỉ” không hổ danh, hắn không hề có chút mệt mỏi nào, chỉ có sự hưng phấn và khao khát được tiếp tục công việc.

“Kiếm gia, đệ dậy rồi à?” Lâm Uyển Như từ bếp bước ra, trên tay bưng một bát cháo nóng hổi. Nàng nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn sự ngạc nhiên từ ngày hôm qua. “Đệ… đệ không ngủ sao? Đệ làm việc vất vả như thế…”

Trương Đại Kiếm cười lớn, tiếng cười vang dội khắp căn nhà. “Ha ha ha! Vất vả gì chứ? Với Kiếm gia đây, mấy cái này chỉ là muỗi! Nàng cứ yên tâm đi, ta khỏe như vâm ấy mà.” Hắn tiến lại gần nàng, mùi hương thảo mộc và cơm mới nấu từ người nàng xộc vào mũi hắn, khiến hắn thấy dễ chịu. Hắn đưa tay xoa đầu nàng, hành động thân mật hơn những gì hắn từng làm trước đây. “Nàng cũng đừng vất vả quá. Cứ để ta lo liệu tất cả.”

Lâm Uyển Như ngẩng đầu nhìn hắn, đôi má ửng hồng. Nàng không né tránh bàn tay hắn, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng. “Đệ… đệ thật sự là trụ cột của gia đình này.” Giọng nàng nhẹ nhàng, mang theo chút nũng nịu khó nhận ra.

Trương Đại Kiếm thích thú với phản ứng của nàng. Tốt lắm, cứ thế này thì chẳng mấy chốc nàng sẽ hoàn toàn là của lão tử thôi. Hắn ngồi xuống, nhận lấy bát cháo. Hắn đã rút thêm gạo và thịt khô từ “Túi Thực Phẩm Vô Tận” để nàng nấu bữa sáng.

“Hôm nay ta sẽ vào rừng sâu hơn một chút.” Trương Đại Kiếm nói sau khi ăn xong bữa sáng. “Cái bản vẽ của Kiếm gia cần nhiều gỗ quý hơn. Gỗ ở gần đây chỉ đủ làm mấy cái cột phụ thôi.”

Lâm Uyển Như hơi lo lắng. “Rừng sâu rất nguy hiểm, Đại Kiếm. Có nhiều dã thú, lại còn có lời đồn về…” Nàng ngừng lại, không dám nói hết.

Trương Đại Kiếm nhếch mép. “Dã thú thì sao? Sói hổ thì sao? Với Kiếm gia đây, chúng nó chỉ là… mấy con mèo béo mà thôi!” Hắn vỗ vỗ vào chiếc rìu và cuốc được cài ở thắt lưng, phát ra tiếng kim loại va chạm khô khốc. “Nàng cứ ở nhà, chăm sóc tốt cho hai con bé. Việc bên ngoài cứ để ta lo.”

Hắn đứng dậy, khoác lên mình bộ quần áo cũ kỹ nhưng giờ đây lại cảm thấy thật vừa vặn, không còn cái vẻ lùng thùng, rách rưới như trước. Hắn cảm thấy mình đã cao hơn, vai rộng hơn một chút, dù vẫn gầy gò. Đó có lẽ là tác dụng phụ của việc rèn luyện và các kỹ năng hệ thống.

Trương Đại Kiếm bước ra khỏi nhà, tiến thẳng về phía khu rừng. Hắn đi qua khu đất trống nơi đang xây dựng căn cứ. Các đường nét móng nhà đã được đào sâu, ba thân cây cổ thụ đã nằm gọn gàng, được chặt tỉa cành lá. Hắn cảm thấy một luồng hưng phấn mãnh liệt.

【Đinh! Kỹ năng “Kiến Tạo Thiên Tài” cấp 1 đã được kích hoạt. Phạm vi quét: 50 mét.】
【Đinh! Kỹ năng “Thợ Săn Bẩm Sinh” cấp 1 đã được kích hoạt. Phạm vi quét: 100 mét.】

Khi hắn tiến vào rừng, các giác quan của hắn trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Hắn không chỉ nghe thấy tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc, mà còn nghe thấy tiếng côn trùng bò dưới đất, tiếng thở khẽ của những loài thú ẩn mình trong bụi rậm. “Thợ Săn Bẩm Sinh” giúp hắn nhận biết được dấu vết, mùi hương, và thậm chí là ý định của các loài vật trong khu vực. “Kiến Tạo Thiên Tài” thì chỉ cho hắn những loại gỗ, đá quý hiếm, những nơi có thể tìm thấy vật liệu tốt nhất cho việc xây dựng.

Hắn đi sâu hơn, men theo những con đường mòn mà người dân trong làng hiếm khi dám đặt chân tới. Càng vào sâu, cây cối càng trở nên rậm rạp, thân cây to lớn và cao vút, tán lá che kín cả bầu trời, khiến ánh nắng mặt trời chỉ có thể lọt qua từng kẽ lá, tạo thành những đốm sáng lấp lánh trên nền đất ẩm ướt. Mùi rêu phong, mùi đất ẩm và mùi lá mục vương vấn trong không khí.

Bỗng, một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng hắn.
【Đinh! Phát hiện mục tiêu nguy hiểm: Sói Xám Độc Thân (Cấp 3).】
Trương Đại Kiếm nhếch mép. Sói xám? Đúng lúc lắm, lão tử đang muốn thử xem sức mạnh mới của mình đến đâu.
Một con sói xám to lớn, lông xám tro bờm xờm, đôi mắt xanh lục rực lửa, từ trong bụi rậm nhảy xổ ra. Nó nhe hàm răng sắc nhọn, gầm gừ đe dọa. Đây là một con sói già, từng trải, có lẽ là thủ lĩnh của một bầy sói đã bị đánh bại, giờ sống đơn độc và cực kỳ hung dữ. Nó đánh hơi thấy mùi người, nhưng không hề sợ hãi, ngược lại còn coi Trương Đại Kiếm là một con mồi ngon.

“Hừ! Đồ súc sinh không biết điều!” Trương Đại Kiếm lạnh lùng nói. Hắn không hề lùi bước. Hắn vung chiếc rìu sắt lên, cảm nhận trọng lượng và sức mạnh của nó. Với kỹ năng “Sức Mạnh Bền Bỉ”, hắn cảm thấy cánh tay mình cứng cáp và dứt khoát hơn bao giờ hết.

Con sói gầm lên, lao thẳng vào hắn. Tốc độ của nó nhanh như chớp, nhắm thẳng vào cổ họng Trương Đại Kiếm.

Bình luận

Để lại bình luận