Chương 9

Toà biệt thự ba tầng còn có gác mái đón ánh mặt trời này là nơi mà Nguyên Tuấn Sách tìm thật lâu mới chọn được, cũng là nơi anh vừa lòng nhất. Nghe nói ngôi biệt thự này đã có lịch sử cả trăm năm, chủ nhân của căn biệt thự này là một đôi vợ chồng người Mỹ di dân đến Trung Quốc.

Trong biệt thự vẫn giữ nguyên bài trí ban đầu, sàn nhà làm từ gỗ anh đào, cầu thang xoay tròn, giấy dán tường cotton có hoa văn là những bông hoa nhỏ. Ngay cả cây cổ thụ đã khô héo trong hoa viên cổ xưa cũng vẫn được giữ lại, Nguyên Tuấn Sách không muốn động bào bất cứ thứ gì.

Anh thích loại phong cách này, đặc biệt là lò sưởi đầu lâu sát tường trong phòng khách. Hai lỗ trống được điêu khắc trên gạch đá giống như đôi mắt vô thần. Mỗi khi ngọn lửa bên trong lò sưởi bùng lên, trong đôi mắt vốn trống không sẽ có một ngọn lửa bốc cháy, giống như ánh lửa thù hận trăm năm đang trừng mắt bảo vệ căn biệt thự, phảng phất như đang chống cự người ngoài đến như anh.

Nguyên Tuấn Sách cởi áo khoác, ném lên ghế sô pha, trên gác mái truyền đến tiếng tông cửa, ổ khóa lớn trên cửa không ngừng bị đâm đến nảy lên.

Nghe thấy tiếng anh trở về, nhóm cô hồn kích động gào khóc như lang sói, chúng muốn khiến anh chú ý, rồi sau đó sẽ mở cánh cửa đang cầm tù bọn chúng ra.

Ai cũng thích tự do, cho dù là quỷ cũng không ngoại lệ.

Nguyên Tuấn Sách ngồi xếp bằng trên tấm thảm bên bàn trà, lấy năm tấm phù chú từ trong túi ra, trải chúng trên mặt bàn.

Anh uống ly cà phê trong tay, hương vị vừa chua vừa đắng, khiến anh ghét bỏ nhăn mi, sau đó đặt nó sang một bên. Anh bắt chước tập tính sinh hoạt của nhân loại, nhưng vẫn luôn không hiểu được cách hưởng thụ của con người, ví dụ như tại sao con người lại thích loại hương vị này?

Cho dù anh vò nát hay vung vẩy tấm phù chú, chúng đều không có phản ứng, nhìn rất bình thường không có gì đặc biệt, chỉ như năm tờ giấy lộn.

Phanh phanh phanh ——

Phanh! Phanh!

Âm thanh trên lầu càng lúc càng mãnh liệt, nhóm hồn phách dâng trào, dùng hết toàn bộ sức lực trong người đâm vào cửa. Sức mạnh được phóng xuất ra từ các linh hồn cũng không thể khinh thường, nhưng cánh cửa sắt kiên cố với ổ khóa cổ bằng đồng chỉ rung lên, còn trong phòng đã loạn như bãi chiến trường.

Nguyên Tuấn Sách tì khuỷu tay lên đùi, chống cằm, tay chạm vào miệng vết thương, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong đáy mắt đã dần dần lộ ra sự xao động.

Anh cầm ly cà phê, ném thẳng về phía lầu trên, lực đạo mạnh mẽ khiến sàn nhà gác mái chấn động mãnh liệt. Ngay sau đó, cái ly rơi xuống, vỡ tan tành thành các mảnh nhỏ trên tấm thảm mềm mại, chiếc cốc chia năm xẻ bảy, có vài mảnh vỡ bay ra, quẹt lên cánh tay phải của anh.

Chuyện này càng khiến anh tức giận, bản thân mình chưa bao giờ bị thương, mà hôm nay, trong vòng một ngày đã bị thương đến hai lần.

Nguyên Tuấn Sách chống bàn đứng dậy, cong eo, thân hình lay động, anh cúi đầu, không thèm che giấu hơi thở uy nghiêm âm trầm khủng bố nữa, oán khí nhanh chóng lấp đầy con ngươi đen nhánh.

Nửa khuôn mặt bên phải nứt toạc ra, phủ đầy các đường hoa văn như gân xanh. Da thịt trắng nõn, gân xanh rậm rạp thình lình nhô lên từ cổ, bò dần lên gương mặt, mãi cho đến phần trán.

Con ngươi đã chuyển thành màu đỏ, giọt máu uốn lượn theo cánh tay thuận thế rơi xuống, nhỏ giọt rơi trúng tấm phù chú.

Một nửa khuôn mặt của anh như lệ quỷ, dần lộ ra phần xương cốt không thuộc về con người, răng nanh từ khóe miệng mọc dài ra, sát khí bạo nộ khiến cả căn nhà thoáng chốc yên tĩnh.

Tấm hoàng phù phát ra ánh sáng, từ từ bay lơ lửng trên mặt đất.

Nguyên Tuấn Sách cúi đầu nhìn lại, trong giây lát, gương mặt lại khôi phục biểu cảm dửng dưng như ngày thường.

Anh nhặt tấm phù lên, ngay khoảnh khắc chạm vào, một ngọn lửa bùng lên lập tức khiến ngón tay anh bị bỏng. Tâm trạng vừa mới bình ổn lại, không đến một cái chớp mắt đã lần thứ hai hóa thành ác quỷ. Bàn tay phải nắm chặt, hiện ra ngọn lửa, tấm phù chú bị thiêu đốt trong không khí, chúng bị anh dùng sức ném vào lò sưởi sát tường.

Đống củi được chất sẵn ở đấy “Ầm vang”, ngọn lửa bùng lên, đáy mắt của bộ xương khô trên vách tường có ánh sáng từ tinh hoả, phảng phất như có linh hồn.

Ngọn lửa lay động khắp lò sưởi, ác quỷ ở hai bên đối diện nhau, nhưng vẫn chỉ làm nền cho bộ xương khô.

Thứ hai có tiết thể dục, nhà trường yêu cầu học sinh bỏ áo khoác, mặc bộ đồng phục ngắn tay.

Hạnh Mính cởi áo khoác, bên trong đã mặc sẵn bộ đồng phục ngắn tay, cô nhét áo khoác vào ngăn bàn học, nhìn sang Nguyên Tuấn Sách bên cạnh, cũng đang làm giống cô. Đã sớm biết hôm nay có tiết thể dục mà vẫn có vài bạn học đến bây giờ mới chạy vào phòng vệ sinh thay quần áo.

“Cánh tay cậu bị sao vậy?” Hạnh Mính chỉ vào cánh tay phải của anh. Nguyên Tuấn Sách nâng miệng vết thương lên trước mắt quan sát, miệng vết thương cắt dọc một đường dài từ khuỷu tay xuống, giống như vết sẹo, máu đã khô đống vảy, anh không có thời gian xử lý.

“Bị thương lúc ở nhà.”

Nói xong, anh vẫn bình thản mỉm cười, chỉ là trong mắt chẳng có chút ánh sáng, nhìn cô chằm chằm: “Mấy tấm phù bạn học Hạnh cho tôi, hình như không có tác dụng.”

“Không sao chứ? Mình thấy miệng vết thương của cậu khá sâu đó.”

“Cái này mình cũng không rõ, nhưng mà có đôi khi phù rất hữu dụng, chúng nó từng bảo vệ mình.”

Hạnh Mính nghĩ đến một chuyện.

“Đúng rồi! Cậu có thể dùng thử nước bọt, hoặc mồ hôi, thoa lên trên tấm phù. Mình cũng làm như vậy, nói thế nào nhỉ? Chỉ cần làm vậy, phù sẽ “Nhận chủ”, chỉ cần có hương vị trên người cậu, phù sẽ bảo vệ cậu!”

“Dùng máu có được không?”

“Đương nhiên!” Hạnh Mính dùng sức gật đầu, nhưng lại nhanh chóng xua tay: “Nhưng mà cậu tốt nhất đừng làm như vậy. Làm như vậy chẳng phải sẽ khiến chính mình bị thương sao? Đổ máu rất đau.”

“Ừm, tôi đã biết.” Nguyên Tuấn Sách thả cánh tay xuống.

Anh thoạt nhìn như thư sinh trắng nõn yếu đuối mong manh, nhưng cánh tay rất có cảm giác lực lượng. Đường cong cơ bắp trên cánh tay phập phồng hoàn mỹ lưu loát, gân xanh hơi hiện dưới làn da trắng, trông có vẻ cũng không yếu đuối lắm.

Lại nói tiếp, mấy tấm linh phù cô vẽ ở đạo quán không biết ném đi đâu rồi, làm hại cô phải dành ra cả một ngày chủ nhật để vẽ bùa, lúc này cánh tay đã đau nhức mỏi.

“Hạnh Mính, giáo viên thể dục gọi cậu kìa!” Lớp trưởng Đinh Vi đứng ngoài cửa lớp gọi cô.

“Tới đây!”

Nguyên Tuấn Sách chống tay lên bàn, một chân uốn gối, anh ít khi nói cười, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng chạy ra ngoài cửa.

Anh đã đại khái hiểu chuyện là như thế nào rồi. Xem ra tấm phù kia chuyên môn dùng để đối phó với đám quỷ hồn, khi có yêu muốn làm hại cô, chúng cũng có thể bảo vệ cô, ngoài ra còn có thể bắt giữ hồn phách.

Một khi đã như vậy, anh càng phải giết cô.

Không ai có thể ngăn cản anh, cho dù chỉ là một tay đạo sĩ nhỏ trói gà còn không chặt, đừng hòng mơ tưởng trở thành chướng ngại vật trên con đường cầu tiên vấn đạo của anh.

Bài biểm tra thể dục theo thường lệ là chạy nước rút 800 mét, bởi vì Hạnh Mính đang bị thương, giáo viên thể dục cố ý dặn dò cô, bảo cô bảo trì hảo thể lực, đừng chạy quá nhanh, để không ảnh hưởng đến cuộc thi đấu thể dục với lớp năm vào thứ tư này.

Bình luận

Để lại bình luận