Chương 9

Minh An là ai chứ? Cô ấy là một con yêu quái đội lốt người à? Hay cô ấy là một tay chơi chuyên nghiệp, coi việc chinh phục đàn ông là một thú vui? Tôi không biết. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: cô ấy cực kỳ nguy hiểm. Vẻ đẹp cá tính, cơ thể nóng bỏng và sự bạo dạn không kiêng dè của cô ấy là một loại vũ khí hủy diệt hàng loạt đối với bất kỳ thằng con trai nào, đặc biệt là một thằng trai tân ngây thơ như tôi.

Tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra. Tôi nín thở, lắng nghe. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô ấy tiến ra phòng khách. Cô ấy sẽ làm gì tiếp theo? Gõ cửa phòng tôi? Chửi mắng tôi? Hay tiếp tục trêu chọc tôi? Tôi căng thẳng đến mức các cơ bắp đều co rút lại.

Nhưng không. Tôi nghe thấy tiếng tủ lạnh mở ra, rồi tiếng chai lọ lách cách. Vài giây sau, tiếng bật bếp ga vang lên. Cô ấy đang nấu ăn? Nấu ăn? Sau khi vừa làm cái chuyện kinh thiên động địa đó?

Sự phi lý của tình huống này khiến tôi gần như muốn bật cười thành tiếng. Một nụ cười điên dại. Cô gái này có hệ thần kinh làm bằng thép hay sao vậy?

Mùi mì gói thơm lừng bắt đầu len lỏi qua khe cửa, chui vào mũi tôi. Bụng tôi bất giác réo lên một tiếng “ùng ục”. Từ chiều đến giờ vật lộn với việc chuyển nhà và những cú sốc liên tiếp, tôi chưa có gì bỏ vào bụng. Cơn đói đột nhiên ập đến, mãnh liệt và cồn cào.

Nhưng làm sao tôi dám ra ngoài bây giờ? Ra ngoài để đối mặt với cô ấy ư? Nói gì với cô ấy đây? “Cảm ơn vì đã bú cặc cho tôi nhé, giờ chúng ta ăn mì được chưa?” Cái viễn cảnh đó còn kinh khủng hơn cả việc chết đói. Thôi thì nhịn. Thà chết đói trong phòng còn hơn là chết vì xấu hổ ở ngoài kia.

Tôi ngồi bó gối trên sàn, bụng réo liên hồi, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Mùi mì tôm ngày càng đậm đặc, quyến rũ. Tôi có thể nghe thấy tiếng húp mì sùm sụp của Minh An. Cô ấy ăn ngon lành như không có chuyện gì xảy ra.

“Cốc… cốc… cốc.”

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến tôi giật bắn mình.

“Này, Nguyễn Long!” Giọng Minh An lanh lảnh từ bên ngoài. “Trong đó có người sống không vậy?”

Tôi im bặt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giả vờ ngủ được không? Hay giả vờ chết?

“Tôi biết anh còn thức mà,” cô ấy nói tiếp, giọng có vẻ buồn cười. “Ra ăn mì này, tôi nấu cho cả phần của anh rồi.”

Nấu… nấu cho cả phần của tôi? Cô ta bị cái gì vậy?

Thấy tôi không trả lời, cô ấy lại nói: “Không ra là tôi ăn hết đấy nhé. Mì tôm trứng, có cả xúc xích. Thơm lắm.”

Mẹ kiếp! Cô ta đang dùng đồ ăn để dụ dỗ tôi. Và trớ trêu thay, cái dạ dày phản chủ của tôi lại đang gào thét hưởng ứng. Cơn đói đã chiến thắng sự xấu hổ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết can đảm. Thôi thì đằng nào cũng phải đối mặt. Trốn mãi trong phòng không phải là cách. Tôi lồm cồm bò dậy, run rẩy mở khóa cửa.

Cánh cửa vừa hé ra, tôi đã thấy Minh An đứng ngay đó. Cô ấy đã mặc lại chiếc quần short đen, nhưng bên trên vẫn chỉ là chiếc áo bra thể thao. Mái tóc bạch kim hơi ẩm, có lẽ cô ấy vừa gội đầu qua loa. Cô ấy khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn tôi với vẻ mặt tinh quái.

“Cuối cùng cũng chịu chui ra khỏi vỏ ốc à, Thủ khoa?”

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, chỉ lí nhí đáp: “Tôi… tôi hơi mệt.”

“Mệt là phải rồi,” Minh An nhếch mép cười. “Vừa ‘vận động mạnh’ xong mà.”

Hai chữ “vận động mạnh” được cô ấy nhấn nhá một cách đầy ẩn ý, khiến mặt tôi lại đỏ bừng lên. Tôi chỉ muốn vả vào cái miệng của mình vì đã chọn một cái cớ ngu ngốc như vậy.

“Ra ăn đi cho nóng,” cô ấy hất đầu về phía bàn ăn nhỏ trong bếp. “Để nguội mất ngon.”

Nói rồi cô ấy quay người đi trước. Tôi lẳng lặng đi theo sau như một cái bóng, mắt vẫn không dám ngẩng lên quá thắt lưng của cô ấy. Trên bàn có hai bát mì bốc khói nghi ngút. Đúng là mì tôm trứng xúc xích, trông vô cùng hấp dẫn.

Chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau. Không gian im lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng húp mì sùm sụp của Minh An. Tôi cúi gằm mặt vào bát mì, cố gắng ăn thật nhanh để còn chuồn về phòng. Nhưng sự hiện diện của cô ấy quá mạnh mẽ. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy đang dán chặt vào mình.

“Này,” cô ấy đột nhiên lên tiếng.

Tôi giật mình, suýt làm rơi cả đôi đũa. “Gì… gì cơ?”

“Anh là Thủ khoa đầu vào ngành kinh tế đúng không?”

Tôi ngạc nhiên. Sao cô ấy lại biết? “Đúng vậy. Sao… sao cô biết?”

“Tôi là Á khoa,” Minh An thản nhiên đáp, gắp một miếng xúc xích cho vào miệng. “Lúc xem danh sách trúng tuyển có thấy tên anh đứng đầu. Nguyễn Long. Cái tên khá ấn tượng.”

Tôi sững sờ. Thủ khoa và Á khoa lại ở chung một nhà. Cái sự trùng hợp này đúng là trớ trêu. “Vậy… vậy cô là Minh An… à không, bạn là Minh An?” Tôi vội vàng đổi cách xưng hô, cảm thấy gọi “cô” có vẻ không hợp lý khi chúng tôi bằng tuổi và học cùng ngành.

Bình luận

Để lại bình luận