Chương 8

:
Trong lòng cô, Lãng luôn hiền lành thận trọng, đối với cô hết sức tôn trọng và quan tâm, nếu không phải say rượu, cho anh ta cả gan trời thì anh ta cũng không dám động đến cô một ngón tay. Chuyện này nếu bị cha và anh trai biết được, anh ta chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa, hơn nữa e rằng cả gia đình chi nhánh anh ta cũng sẽ bị diệt vong.
“… Cậu… cậu đứng dậy đi… Chuyện này nếu có thêm người thứ ba biết được, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu!…” Tâm nghiến chặt răng, toàn thân mỏi nhừ, mặt đỏ bừng, trong lòng căm giận nhưng vẫn phải đưa ra quyết định này.
“… Cảm… cảm ơn chị Tâm… Người lớn không so đo với kẻ nhỏ mọn…” Lãng lại liên tiếp đập đầu xuống đất mấy cái, tiếng động rất lớn.
Đến khi nào mồ hôi lạnh trên người anh ta hoàn toàn khô hết, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mắn thoát nạn nhưng nụ cười nham hiểm nơi khóe miệng lại không bị Tâm phát hiện. Tối qua sau khi xong việc, anh ta đã chụp rất nhiều ảnh khỏa thân, lôi thôi của Tâm, dự định nếu cách cầu xin tha thứ không hiệu quả thì sẽ dùng chúng làm lá bài để thương lượng với cô ấy, không ngờ Tâm, người vốn tốt bụng, cuối cùng cũng mềm lòng.
Sau đó, Lãng vội vàng chạy mất, Tâm mới đứng dậy chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ những thứ dơ bẩn trên người, vừa đứng lên thì “Ai da” một tiếng, chỗ giữa hai chân đau nhức vô cùng, gần như không thể đứng vững, lúc này mới biết tối qua bị hành hạ thảm hại thế nào, không khỏi lại mặt đỏ bừng, thế nhưng, giữa sự xấu hổ, giận dữ và căm phẫn, cơ thể mệt mỏi lại dường như vẫn còn chút dư vị của khoái cảm tối qua.

Hơn một tuần sau, Phong bình an trở về, Tâm căn bản không dám kể với anh chuyện mình bị mất trinh tiết, không biết anh sẽ phản ứng thế nào, chỉ sợ vô tình sẽ làm cho cả thành phố đều biết, cô thầm quyết tâm sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với anh hơn.
“… Tâm, thực ra lần này đi công tác anh bị thương một chút, tuy bây giờ đã khỏi rồi nhưng vẫn còn một số di chứng…” Hai người đã lâu không gặp, họ thuê phòng ở ngoài và quấn quýt bên nhau, ôm ấp thân mật một lúc, Tâm đang mong chờ được lên giường ân ái thì Phong lại do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra.
Tâm vội vàng hỏi, mới biết, hóa ra khi chiến đấu với quái vật, Phong không may bị thương ở vùng kín, sau đó bộ phận quan trọng đó luôn mềm nhũn, không thể cương cứng.
Hai người thử một vài lần, quả nhiên không có kết quả, dù cố gắng thế nào: “Cậu nhỏ” của Phong vẫn mềm nhũn, không có sức sống.
“… Anh Phong, anh đừng lo lắng, chắc chỉ là tình trạng tạm thời thôi, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ khỏi… Huống chi, cho dù nếu anh mãi như vậy, em cũng sẽ luôn yêu anh… chuyện đó, em không sao cả…” Tâm an ủi.
“… Tâm, em thật tốt, có em làm bạn gái, quả là phước phần của anh Phong mấy kiếp tu luyện… Dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ luôn yêu em, đối xử tốt với em…” Phong vui mừng xúc động nói.
Sau đó, Tâm lại lần nữa dùng hết mọi cách, những kiểu làm tình và kỹ thuật trước đây cô luôn ngại ngùng, giờ đây đều mạnh dạn dùng hết cho Phong, chắc hẳn cả Phật sống cũng phải phạm giới nhưng tiếc thay Phong vẫn không có chút tiến triển nào. Tâm trong lòng thất vọng vô cùng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra không sao cả, lại hết lời an ủi Phong.
Ai ngờ suốt mấy tháng liền, tình trạng của Phong vẫn không hề thay đổi, mỗi lần Tâm dấy lên hi vọng thì lại bị hiện thực tàn nhẫn phá tan, liên tục thất vọng, cuối cùng đành chấp nhận buông xuôi.
Thực ra “Cậu nhỏ” của Phong vốn không lớn, sau khi bị Lãng làm tình, Tâm mới biết “Của quý” đàn ông có thể đến mức nào, nào ngờ ngay cả “Cậu nhỏ” bé nhỏ như vậy cũng không thể cương cứng được nữa, nếu chưa từng làm tình với đàn ông khác, có lẽ Tâm đúng như lời cô ấy nói, có thể hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ấy nhưng một khi đã thực sự trải nghiệm khoái cảm tình dục, người đẹp đang độ xuân thì làm sao có thể chịu đựng nổi sự cô đơn?

Bình luận

Để lại bình luận