Chương 8

: Hiểu lầm

“Thật sự có thể trị khỏi sao?” Tống Thanh Thư có chút nửa tin nửa ngờ, dù sao Vô Danh tiền bối cũng không có biện pháp.

“Tống sư huynh chớ nên ôm hy vọng quá lớn, tại hạ chỉ có thể tận lực thử một lần, khả năng thành công chỉ có một hai thành mà thôi, không biết Tống sư huynh còn muốn thử sao?” Trương Vô Kỵ cẩn thận suy tư một phen, cau mày nói.

“Một hai thành liền tốt rồi, ngươi cứ tận lực là được.” Đối với kẻ tuyệt vọng như Tống Thanh Thư mà nói, một hai thành xác thực rất cao. Nếu Trương Vô Kỵ miệng đầy bảo đảm nói có hơn phân nửa hy vọng chữa khỏi, Tống Thanh Thư trái lại không dám tin hắn, dù sao Vô Danh tiền bối cũng bó tay toàn tập, hiện tại hắn nói như vậy, Tống Thanh Thư trong lòng nhất thời dấy lên một chút hy vọng.

“Vô Kỵ ca ca, ta thấy huynh vẫn là không nên thử, miễn cho không trị hết đến lúc đó lại bị người oán trách.” Triệu Mẫn cảm thấy cách làm lần này của người yêu có chút đường đột, đã chữa khỏi thì chưa chắc ai cảm kích, nếu như không trị hết, e rằng đến lúc đó đủ loại lời đàm tiếu sẽ lan truyền ra.

“Yên tâm, ta hiểu rõ trong lòng.” Trương Vô Kỵ trầm giọng nói, Triệu Mẫn còn tưởng rằng hắn muốn tận lực chữa khỏi thương thế cho Tống Thanh Thư để bù đắp những thua thiệt với Chu Chỉ Nhược, cũng không nói thêm gì.

“Triệu cô nương xin yên tâm, nếu như không trị hết đó là Tống mỗ số mệnh an bài khó thoát kiếp nạn này, Tống mỗ sẽ không trách bất luận kẻ nào.” Mấy câu nói của Tống Thanh Thư khiến Triệu Mẫn trong lòng thấy lạ, Tống Thanh Thư khi nào lòng dạ rộng rãi như vậy?

Chu Chỉ Nhược cũng có chút kỳ quái, có điều nàng trong lòng hổ thẹn, cũng không suy nghĩ nhiều, bên cạnh phụ họa nói: “Trương giáo chủ cứ tận lực là được, phu… vợ chồng chúng ta chắc chắn cảm kích trong lòng.”

Tống Thanh Thư vừa bắt đầu có chút lo lắng Trương Vô Kỵ muốn nhân cơ hội hại tính mạng mình, có điều nghĩ lại, hắn hôm nay trước mặt nhiều người như vậy đáp ứng chữa trị cho mình, nếu y không tốt thì thôi, nếu như đem mình y chết rồi, cân nhắc đến chuyện năm đó của hắn và Chu Chỉ Nhược mọi người đều biết, e rằng đến lúc đó người trong võ lâm đều sẽ cho rằng Trương Vô Kỵ giết chồng đoạt vợ, là kẻ vô liêm sỉ.

Sau đó một thời gian, Trương Vô Kỵ thường xuyên chạy tới châm cứu, cho Tống Thanh Thư uống thuốc, vận công chữa thương, vội vàng đi vội vàng về, trải qua mấy ngày, nội lực hao tổn không ít.

Tống Thanh Thư trái lại có chút băn khoăn, nghĩ thầm hắn đối với một tình địch như mình cũng được cho là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

“Uống thuốc đi, Thanh Thư.” Chu Chỉ Nhược bưng một bát thuốc Đông y đen sì lại đây, nâng đầu hắn lên từng miếng từng miếng cho hắn uống.

Dựa vào người Chu Chỉ Nhược, cảm thụ thân thể nàng mềm mại, còn có cái kia mùi thơm nhàn nhạt, Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời có chút xao động. Khoảng thời gian này hắn luôn căng thẳng cảnh giác, mỗi đêm phòng bị Trương Vô Kỵ lại đến trộm hương, trải qua mấy ngày, không hề có tình huống khác thường, cũng không ai tới điểm huyệt đạo của hắn, lại nghĩ đến vị Triệu Mẫn quận chúa kia cũng không phải là nhân vật tầm thường, một trái tim khéo léo, lần này biết rõ Trương Vô Kỵ thường xuyên tiếp xúc với Chu Chỉ Nhược, nếu có thể qua mặt nàng mỗi đêm lại đây tư thông, Triệu Mẫn cũng không xứng với danh hiệu cơ trí vô song này.

Mấy ngày không thấy, nơi đó của Chu Chỉ Nhược dường như lại lớn hơn, uống thuốc thời điểm Tống Thanh Thư liếc nhìn ngực giai nhân bên cạnh. Bỗng, hắn tà ác cười cợt, trong chớp mắt Tống Thanh Thư nghĩ đến một suy đoán đáng sợ, nụ cười im bặt.

“Chỉ Nhược, bụng ta không thoải mái, ra ngoài một lát.” Tống Thanh Thư làm bộ nhăn nhó nói.

Chu Chỉ Nhược khẽ cười, đứng thẳng người lên, thu dọn quần áo, nhường đường ra. Tống Thanh Thư một đường chạy gấp đến nhà xí, nhìn kỹ một chút xung quanh không có ai, vội vã đưa ngón tay vào cổ họng mình cào cào, nhất thời đem nước thuốc vừa uống toàn bộ phun ra ngoài.

Hóa ra Tống Thanh Thư vừa mới chú ý tới bộ ngực của Chu Chỉ Nhược ngày càng đầy đặn, đột nhiên nhớ tới nơi đó của thiếu nữ chỉ có thường xuyên được mưa móc tưới tắm mới trở nên đầy đặn, hắn vẫn phòng bị hai người vụng trộm vào ban đêm, đột nhiên ý thức được ban ngày không phải đồng dạng có thể vụng trộm sao?

Trước đây bởi vì là ban ngày, vì lẽ đó Tống Thanh Thư thả lỏng cảnh giác, hiện tại hồi tưởng lại, mỗi lần uống thuốc xong, đều có một khoảng thời gian mơ mơ màng màng, lúc đó còn tưởng rằng như kiếp trước ăn một số thuốc tây sẽ có tác dụng phụ gây buồn ngủ, thêm vào đó là ban ngày, cũng không để ý.

Trở lại phòng không bao lâu, Tống Thanh Thư làm bộ mệt mỏi, mí mắt nửa mở nửa khép, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

“Thanh Thư, Thanh Thư?” Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng lay hắn mấy lần, trong lòng nghi hoặc: “Sao mỗi lần uống thuốc lại ngủ nhanh như vậy?”

“Không cần gọi, trúng phải Mười Hương Nhuyễn Cân Tán ta đã cải tiến, trong vòng một canh giờ hắn không tỉnh lại được đâu.” Lúc này âm thanh của Trương Vô Kỵ truyền tới, Tống Thanh Thư kinh hãi, lập tức huyệt ngủ trên người bị điểm.

Nghe được nội dung hai người nói chuyện, Tống Thanh Thư lần thứ hai hôn mê trước cuối cùng đã rõ ràng hai người quả nhiên tư thông với nhau, tức giận trong lòng như núi lửa phun trào. Ha ha, mình cũng thật là ngây thơ, cứ tưởng bọn họ muốn cứu mình, nào ngờ chỉ là lấy danh nghĩa đó, thuận tiện cho bọn họ vụng trộm.

“Trương Vô Kỵ, ngươi có ý gì?” Thấy đầu Tống Thanh Thư lệch đi, Chu Chỉ Nhược vội vã đưa ngón tay lên mũi hắn dò xét, cảm nhận được khí tức mới thở phào một cái, quay đầu lại nhìn Trương Vô Kỵ, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

“Không làm vậy thì làm sao có cơ hội nói chuyện riêng, hắn mà tỉnh lại thì bất tiện.” Trương Vô Kỵ nhìn Tống Thanh Thư, nói.

“Trương giáo chủ, mong rằng tự trọng!” Chu Chỉ Nhược đứng lên, trong giọng nói mang theo một hơi lạnh lẽo, “Trước kia ta xác thực đã đáp ứng cùng ngươi hòa hảo, thế nhưng đối với Tống Thanh Thư, ta nợ hắn, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho hắn. Bằng không, trong lòng ta luôn có một cái gai, là không thể cùng ngươi vui vẻ.”

Trương Vô Kỵ trầm mặc một hồi, đáp: “Đây là đương nhiên.”

“Ngươi thật sự… thật có thể chữa khỏi cho Thanh Thư sao?” Chu Chỉ Nhược chú ý tới sự thiếu quyết đoán trong giọng nói của hắn, nhất thời nghi ngờ hỏi.

Trương Vô Kỵ chần chờ một chút, vẫn nói: “Kinh mạch của Tống sư huynh đã đứt đoạn, không phải dược thạch có thể chữa trị. Ta nói có một phần mười hy vọng, kỳ thực đã khuếch đại rất nhiều.”

“Hóa ra ngươi chữa thương cho Thanh Thư chỉ là muốn nhân cơ hội tiếp cận ta!” Chu Chỉ Nhược tức giận trừng mắt hắn, “Ta còn thắc mắc tại sao Thanh Thư uống thuốc xong lại ngủ thiếp đi nhanh như vậy, hóa ra hết thảy đều là ngươi giở trò.”

“Không làm vậy thì sao? Ban ngày tìm ngươi khó tránh khỏi có lời đàm tiếu truyền đến, đối với ngươi và ta đều không tốt.” Trương Vô Kỵ cười khổ nói.

“Chuyện trước kia ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi nhất định phải chữa khỏi cho Thanh Thư.” Chu Chỉ Nhược quả quyết nói.

“Một câu lại một câu Thanh Thư, Thanh Thư, sao vậy, ngươi quan tâm hắn đến vậy sao?” Trương Vô Kỵ có chút ghen tuông.

“Hay là đây chỉ là một lý do để thuyết phục ta rời khỏi trượng phu để đến với ngươi?” Chu Chỉ Nhược trong giọng nói tràn ngập ai oán, “Vô Kỵ ca ca, huynh biết rõ tâm ý của ta, nhưng ta là người đã có chồng, luôn có những lo lắng riêng.”

“Ta sai rồi, được chưa, Chỉ Nhược muội muội.” Trương Vô Kỵ vội vã tạ lỗi.

“Huynh rõ ràng y thuật thông thần, sao lại không chữa khỏi thương thế cho Thanh Thư?” Trong đầu Chu Chỉ Nhược đột nhiên thoáng hiện một ý nghĩ, nhìn hắn hỏi, “Chẳng lẽ bởi vì Thanh Thư là chồng ta, huynh xuất phát từ lòng ghen tỵ của đàn ông, cố ý không chữa trị cho hắn?”

“Sao có thể chứ.” Trương Vô Kỵ vội vã xua tay, “Ta xác thực đã cố gắng hết sức.”

Chu Chỉ Nhược vẫn nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, mãi đến tận khi thần sắc hắn có chút không tự nhiên, mới từ tốn nói: “Được rồi, tạm thời tin huynh. Có điều loại trị liệu này không thể tiếp tục nữa, ta sẽ đưa Thanh Thư về Nga Mi dưỡng thương trước. Khi nào huynh nghĩ ra biện pháp chữa khỏi cho Thanh Thư, lúc đó huynh đến tìm ta sau.”

Trương Vô Kỵ há miệng, còn muốn nói gì đó, Chu Chỉ Nhược không cho hắn cơ hội, lạnh giọng nói: “Người đâu, tiễn Trương giáo chủ ra ngoài.”

Nhìn bóng lưng Trương Vô Kỵ bất đắc dĩ rời đi, Chu Chỉ Nhược tự lẩm bẩm: “Vô Kỵ ca ca, ta biết huynh có biện pháp cứu hắn, chỉ xem huynh có nguyện ý vì ta mà bỏ ra cái giá lớn đến vậy hay không.”

——————–

Bình luận

Để lại bình luận