Chương 8

Doãn Chí Bình bộc bạch một hơi hết tội trạng của hắn. Nói chuyện với Tiểu Long Nữ mà hắn cứ như đang bị xử giữa công đường vậy. Hắn để ý nàng hoàn toàn quay mặt đi, không nhìn gì hắn cả. Doãn Chí Bình đang nói đến đó thì dừng lại. Hắn gọi: “Long Cô Nương… Long Cô Nương” hết mấy lần mà không thấy nàng ừ hử hay quay lại nhìn hắn. Doãn Chí Bình bấm bụng suy nghĩ rồi liều lĩnh bất chợt trờ tới. Hắn nắm chặt vai nàng thì thấy hai vai run run. Hắn xoay vai nàng lại.
Thật bất ngờ, lúc này Doãn Chí Bình mới thấy rõ gương mặt nàng. Mặt Tiểu Long Nữ đỏ hồng, đờ đẫn trong vô định. Bất ngờ hơn hắn thấy nàng đã cởi thắt lưng mình ra tự bao giờ. Bạch y của nàng bị bung xõa ra… dù vẫn còn vướng trên vai nhưng đã xốc xếch lắm. Hắn nhận ra nàng không hề mặc nội y… hình như theo hắn biết thì từ xưa giờ Tiểu Long Nữ không bao giờ mặc nội y sau lớp bạch y mỏng manh kia. Một tay nàng đang tự sờ soạng một bên bầu nhũ hoa mình, tay kia nàng đang cho sâu vào xuân cung bên dưới. Nàng đứng khom lưng, hình dung không còn vững vàng nữa.

Thấy cảnh tượng ấy, Doãn Chí Bình như chết sững, bất giác không tin vào những gì hắn vừa nhìn thấy mà cứ tưởng là mơ. Tiểu Long Nữ đang trong cơn mê tình, những lời thú tội chi tiết của Doãn Chí Bình đã đưa này ngược trở về cái đêm định mệnh ấy, đêm mà cả đời cô nương ta chả bao giờ quên được. Trước giờ nàng luôn mơ tưởng hằng đêm, khi ấy hình ảnh kẻ lạ mặt kia trong tâm trí nàng là Dương Quá, giờ thì đã được thay bằng hình ảnh khác, hình ảnh nam nhân đang đứng sờ sờ trước mặt nàng.

Trong giây khắc, Tiểu Long Nữ bừng tĩnh. Nàng nhận ra mình đang mất tự chủ nên vội vàng nhỏm dậy. Nàng nhóm chân về sau chắc định xoay lưng đi che lấp cái vẻ lõa lồ của mình trước ánh mắt hau háu của Doãn Chí Bình, nhưng mọi sự dường như đã muộn. Hắn ta giữ chặt hai vai nàng bằng đôi tay rắn chắc của hắn. Bình thường, với nội công của nàng dư sức có thể phát kình lực để đẩy hắn ra xa, nhưng chẳng hiểu sao lúc này toàn thân nàng như vô chủ… không còn điều khiển được nữa. Doãn Chí Bình lắp bắp:

– Long cô nương… Long cô nương…

Vừa dứt lời hắn đã siết chặt lấy cô. Doãn Chí Bình trờ môi tới, dùng môi mình áp lên bờ môi e ấp như nụ hoa hồng của Tiểu Long Nữ. Hắn ôm siết nàng. Tiểu Long Nữ nắm lấy vạt áo đạo màu vàng của hắn muốn đẩy ra xa, nhưng vô lực, Doãn Chí Bình còn xiết lấy nàng chặt hơn. Chẳng những vậy, bàn tay hắn thò lên thay thế cho bàn tay ban nãy của nàng để nắn bóp một bên bầu nhũ hoa. Nhũ hoa của nàng vun cao, giờ hơi ửng đỏ đủ biết hắn đã xiết lấy mạnh đến cỡ nào. Tiểu Long Nữ đau thốn, nhưng đồng thời cũng sướng miên man. Nàng rên rỉ:

– … người… mau thả ta ra… nhà ngươi…

Doãn Chí Bình xuýt xoa:

– Long cô nương… xin cho tại hạ giãi bày. Tại hạ thực sự không sao quên được hình bóng của cô nương. Nàng tựa như tiên nữ hạ phàm mà ta chưa từng nhìn thấy trên đời…

Từng lời ngon ngọt của Doãn Chí Bình rót vào tai làm Tiểu Long Nữ im bặt. Hắn cũng im lặng khi dứt lời thì lại hôn môi cô rồi di chuyển nụ hôn ấy lên vai cô. Nàng hất mái tóc dài buông xõa ra sau, đôi bàn tay không còn đẩy vạt áo của họ Doãn ra nữa mà thay vào đó là siết chặt lấy hắn. Doãn Chí Bình mừng rỡ khi thấy nàng không chống cự gì nữa, dù là chỉ làm cho có lệ. Thoắt thấy gần cạnh bên chỗ cả hai đứng có thân cây cổ thụ, Doãn Chí Bình liều mạng xấn tới, ép thân thể nàng vô thân cây làm điểm tựa. Tiểu Long Nữ thì không chút sức lực nào, nhất là khi bàn tay Doãn Chí Bình chụp lên cửa xuân cung của nàng mà xoa xoa. Tay kia hắn không quên chụp ngay một bên bầu nhũ hoa đang săn cứng.

Tiểu Long Nữ đang phê pha, bất giác nàng cảm giác có gì đó ở hạ thể của Doãn Chí Bình cứ cạ vào người nàng. Theo nàng biết thì ban nãy Doãn Chí Bình không mang theo binh khí, vậy thì cái gì mà nó cứng như vậy. Nàng tò mò lắm, không biết tự khi nào mà bàn tay thò xuống mân mê cái thứ cứng cứng, nóng nóng của của Doãn Chí Bình qua lớp vải quần của hắn. Doãn Chí Bình thấy nàng dù nhắm mắt nhưng bàn tay thì mò mẫm dương vật hắn thì tỏ ra hào hứng lắm. Đoạn, hắn nhanh nhẹn tháo thắt lưng, cho cái quần vải tụt xuống, dương vật trần trụi bật ra. Tiểu Long Nữ thất kinh khi thấy đoạn thân thể này của nam nhân. Nàng bất giác rút tay lại. Tuy vậy, Doãn Chí Bình lại nhanh hơn. Hắn nắm tay nàng, đặt về đúng chỗ cũ, lần này nàng có thể nắm lấy dương vật hắn mà không phải bị ngăn cách gì nữa. Hắn nói:

– Long cô nương… xin hãy thương xót cho tình cảm của ta… xin hãy chạm vào nó… mỗi lần nhớ đến cô nương nó đều cương lên như vậy làm ta rất khổ sở.

Trước lời thỉnh cầu thống thiết của Doãn Chí Bình, nàng để yên bàn tay. Tiểu Long Nữ cảm nhận sức nóng mãnh liệt của hắn phát ra từ đó, dường như khí huyết của hắn đã dồn hết vào chỗ này. Nàng thấy sợ, nhưng vẫn bị cảm giác tò mò lấn át. Mắt nàng cứ liếc xuống như thể muốn ngắm rõ kho báu này của hắn hơn. Doãn Chí Bình có vẻ hiểu rõ tâm can nàng. Hắn bất chợt buông nàng ra, ấn nhẹ vai làm nàng ngồi thụt xuống, như vậy dương vật của hắn đã lộ ra sừng sững ngay trước mắt nàng.

Bình luận

Để lại bình luận