Chương 8

:
Dục vọng Hoàng Dung đã hoàn toàn thay thế lý trí, nàng phát ra tiếng rên hừ hừ lớn dần, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng thoải mái, Hoàng Dung giờ phút này quả thực so với một người con gái trăng gió đê tiện nơi lầu xanh còn không bằng, dục vọng từ nơi sâu kín trong lòng Hoàng Dung hoàn toàn bộc phát ra ngoài, tâm trí nàng chìm đắm trôi nổi trong sự kích thích điên cuồng và hoàn toàn quên mất thân phận nữ hiệp cao quý.
Lúc này, trong đám binh lính khán giả đã có không ít tên cầm lấy roi ngựa gia nhập vào hàng ngũ lăng nhục Hoàng Dung, roi ngựa đánh loạn xạ làm cho thân thể nàng không ngừng bị kích thích mãnh liệt, đồng thời tiếng kêu dâm đãng cùng với thân thể nhạy cảm của Hoàng Dung làm cho đám lính dần dần hưng phấn, dưới hông cả đám đều có một cục u nhô ra căng cứng.
Hoàng Dung thở hồng hộc rồi nói: “Bế, bế Dung nhi để xuống dưới đất kiền cho thống khoái mới thôi, kiền xong rồi lại đánh cũng không muộn nha, Dung nhi thích lắm chịu không được nữa rồi, ư…” đám binh lính và tướng lĩnh kia vừa nghe liền kiềm chế không nổi, vốn sắc đẹp tuyệt vời của Hoàng Dung đã làm cho bọn chúng chảy nước miếng, bây giờ thấy nàng chủ động yêu cầu được “kiền”, được sướng, tất cả cùng đồng lòng tiến tới, bế Hoàng Dung quăng xuống mặt đất rồi làm việc cần làm.
Hơn mười cây gậy thịt nóng hổi đặt lên trên thân thể Hoàng Dung mà ma sát dữ dội, cứ thấy có cơ hội là tức khắc cắm vào dâm huyệt khao khát của Hoàng dung, Hoàng Dung mở miệng bao bọc lấy quy đầu một tên lính, cũng mặc kệ dơ hay không dơ cứ thế mút mạnh vào bên trong họng, mật huyệt* cùng cúc động* đồng thời mỗi cái chứa một gốc gậy thịt đút ngập, hai bàn tay nắm vào hai cây gậy thịt nóng hổi khác mà chà lên chà xuống liên tục, bọn lính thay phiên nhau hưởng thụ, tên nào chậm chân không còn chỗ nào phát tiết thì đành phải cầm âm hành* của mình đặt ở giữa ngón chân cái và ngón chân cạnh đó của Hoàng Dung mà đút vào. Hai vú đầy đặn của Hoàng Dung bị nhiều bàn tay to hung hăng nắm lấy, xoa bóp mạnh mẽ như nhào nặn cây bông lấy vải, sữa tươi nồng đậm trắng đục không ngừng bị vắt từ đầu vú phun ra ngoài, rơi vào người bọn lính.
Bởi vì biểu hiện dâm đãng của Hoàng Dung làm chúng vô cùng hưng phấn, đám lính kia không lâu sau cùng đạt tới cao trào, tinh dịch trắng đục không ngừng rơi trên thân thể hoàn mỹ của Hoàng Dung, nàng cũng hưng phấn lớn tiếng kêu lên dâm đãng, phần hạ thân không ngừng cuồn cuộn xuất ra âm tinh nóng hổi.
Cao trào vừa xong, hưng phấn cũng dần dần giảm bớt, lý trí Hoàng Dung từ từ khôi phục, nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên mạnh mẽ luồn lách nhảy ra, hai chân trắng nõn linh hoạt nhắm hướng tới bọn lính vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Một thanh âm thảm thiết vang lên, mười mấy tên lính và tướng lĩnh kia đều bất tỉnh, Hoàng Dung thuận tay cầm quần áo của mình lập tức hướng phía cửa nhảy tới. Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ở ngoài cửa lại tiến đến một người nữa, không nói không rằng nhắm thẳng huyệt đạo Hoàng Dung điểm tới. Hoàng Dung vừa mới nhảy ngoài cửa, chưa kịp phòng bị gì thì đã bị người nọ điểm trúng, nhất thời ngây người bất động.
Hoàng Dung vừa thẹn vừa sốt ruột, nhưng khi thấy rõ người khách lạ thì nàng thất kinh kêu lên: “Tiêu Tương Tử!?”
Người lạ vóc người cao gầy, khuôn mặt trắng bệch như không có máu, hình dạng giống hệt cương thi, đúng vậy, danh xưng đầy đủ của hắn chính là Tiêu Tương Tử! Tiêu Tương Tử âm hiểm cười nói: “Thật khó để kẻ hèn mọn như tại hạ được Hoàng nữ hiệp đại danh đỉnh đỉnh nhớ kỹ tên họ, hắc hắc.” hắn dò xét từ trên xuống dưới thì trông thấy thân thể Hoàng dung đầy những tinh dịch trắng xóa: “Hắc hắc, Hoàng nữ hiệp quả thực không hổ danh là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, vóc dáng người quả đúng là đã làm cho tại hạ kinh hãi không thôi, chỉ có điều là hình như hơi bị nhiều vết ô uế, Hoàng nữ hiệp chẳng lẽ không thích tắm rửa sao chớ?”
Hoàng Dung bị hắn nói như vậy mắc cở muốn chết, hận không có cái lỗ nẻ nào để chui mà xuống, nhưng toàn thân không cách nào nhúc nhích nên đành phải mặc ý hắn an bài. Thêm một lần nữa Hoàng Dung lại bị xích lên trên vách tường, Tiêu Tương Tử nhìn Hoàng Dung nói: “Hoàng nữ hiệp, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao chúng ta lại biết ngươi rời khỏi Tương Dương đến nơi này chớ?” Hoàng Dung lắc đầu, Tiêu Tương Tử nói tiếp: “Hắc hắc, đừng nóng vội, đợi một chút sẽ có người mang đến cho ngươi cả sự vui mừng lẫn sự sợ hãi đấy.”
Vừa nói xong, bên ngoài liền tiến đến một người, “Duẫn Khắc Tây!” Hoàng Dung nhịn không được kêu lên, người mới đến là một người Hồ (Trung Quốc cổ đại gọi những dân tộc ở phương bắc hoặc Tây Vực), cổ treo minh châu, tay đeo vòng ngọc thạch, phục trang đẹp đẽ, chính là Duẫn Khắc Tây, nhưng khi Hoàng Dung nhìn thấy người đi bên cạnh Duẫn Khắc Tây thì giật mình rồi hô to: “Phù nhi!” Quách Phù dường như là không nhận ra Hoàng Dung, đi dựa vào trên người Duẫn Khắc Tây, trong ánh mắt tràn đầy tia nhìn dâm đãng.

Bình luận

Để lại bình luận