Chương 8

Hắn thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán, nhỏ xuống ngực cô. “Cô đúng là con điếm,” hắn gầm gừ, nhưng Thư chỉ cười, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm. Cô không phản bác—cô thích cái cách hắn gọi cô như vậy. Hắn đẩy nhanh hơn, tay bóp mạnh mông cô, móng tay bấu vào da thịt đến mức rướm máu. Thư rên to hơn, không còn quan tâm ai ngoài kia có nghe thấy không. Cô cảm thấy cơ thể mình căng lên, một luồng sóng khoái cảm dâng trào từ bụng dưới, và rồi cô lên đỉnh, hét lên trong không gian chật chội ấy.

Hắn không dừng lại. Ngay khi cô vừa run rẩy qua cơn cực khoái, hắn tiếp tục đụ, mạnh hơn nữa, như muốn trừng phạt cô. “Chưa xong đâu,” hắn nói, rồi bất ngờ rút ra, xoay người cô lại. Thư bị đẩy áp mặt vào tường, mông chổng lên, và hắn đâm vào từ phía sau. Góc độ này còn sâu hơn, còn đau hơn, nhưng cô không kháng cự. Cô chống tay vào tường, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn vỗ mạnh vào mông cô, mỗi cú đánh vang lên như một tiếng bạt tai, đỏ rực trên làn da trắng. Rồi hắn nắm tóc cô, kéo mạnh ra sau, ép cô ngửa cổ trong khi vẫn thúc vào liên tục. Thư cảm thấy mình như một con thú bị chế ngự, và cô thích điều đó. Hắn rên lên, cơ thể căng cứng, và cuối cùng, cô cảm nhận được dòng chất lỏng nóng hổi bắn sâu bên trong cô. Hắn giữ nguyên trong vài giây, thở dốc, rồi rút ra, để mặc cô trượt xuống sàn, hai chân không còn sức.

Hắn kéo khóa quần lên, liếc cô một cái cuối cùng, rồi mở cửa bước ra mà không nói gì. Thư ngồi đó, lưng tựa vào tường, váy xộc xệch, ngực lộ ra, chất lỏng từ hắn chảy ra từ giữa hai đùi cô, thấm xuống sàn bẩn thỉu. Cô thở hắt ra, tay vuốt nhẹ lên ngực mình, cảm nhận dư âm của những gì vừa xảy ra. Cô không biết tên hắn, không cần biết. Với cô, hắn chỉ là một người lạ—một công cụ để thỏa mãn cơn nghiện của cô.

Khi đứng dậy, cô lau sơ qua người bằng giấy vệ sinh, nhưng không cố che giấu dấu vết. Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt thờ ơ lướt qua những người đang nhìn cô chằm chằm. Vào công ty, cô ngồi xuống bàn, váy vẫn ướt át, nhưng không ai dám hỏi. Nam liếc cô từ xa, ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng cô chỉ mỉm cười, biết rằng ngày hôm nay chưa kết thúc.

Minh Thư không còn ngần ngại nữa. Sau buổi sáng hôm qua trong nhà vệ sinh công cộng, cô cảm thấy cơ thể mình như được giải phóng hoàn toàn. Cô nghiện cái cảm giác bị chiếm đoạt, bị lạm dụng bởi những người lạ, và hôm nay, cô quyết định sẽ đi xa hơn nữa. Cô mặc chiếc váy ngắn nhất có thể—một mảnh vải gần như trong suốt, không nội y, không che chắn—và bước xuống xe buýt với ý định quay lại nhà vệ sinh cũ kỹ gần khu chợ. Cô biết nơi đó luôn đông đúc, luôn đầy những kẻ sẵn sàng tham gia trò chơi của cô.

Khi bước vào khu vực nam giới của nhà vệ sinh, cô không còn lén lút nữa. Cô đứng giữa lối đi, váy phất phơ, ngực lộ rõ qua lớp áo mỏng, ánh mắt khiêu khích quét qua đám đàn ông đang rửa tay hoặc kéo khóa quần. Một vài gã quay lại nhìn cô, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang thèm khát. Cô mỉm cười, hơi nghiêng người để váy vén lên, để lộ hoàn toàn phần dưới cơ thể. “Ai muốn?” cô thì thầm, giọng khàn khàn, đủ lớn để họ nghe thấy.

Chẳng cần chờ lâu. Một gã cao lớn—không phải người hôm qua, nhưng cũng to khỏe, mặc áo ba lỗ dính đầy mồ hôi—bước tới đầu tiên. Hắn đẩy cô vào một buồng nhỏ, nhưng không đóng cửa. Hắn muốn người khác nhìn thấy, và Thư cũng vậy. Hắn xé toạc áo cô ra, làm bung hết nút, để ngực cô phơi bày hoàn toàn. Rồi hắn cúi xuống, ngậm lấy đầu ngực cô, cắn mạnh trong khi tay kéo khóa quần xuống. Dương vật của hắn bật ra, cứng và nóng, dí sát vào đùi cô.

Bình luận

Để lại bình luận