Chương 8

Tôi bất lực nhìn mình trong gương, chuyện loạn luân lại xảy ra với tôi. Tôi đã phản bội chồng, phản bội chính mình. Nước mắt bất giác lại trào ra. Nhìn thời gian trôi qua nhanh chóng, tôi lau nước mắt, mỉm cười tự an ủi mình phải mạnh mẽ. Dù cuộc sống đã bị đảo lộn nhưng vẫn phải tiếp tục, bắt đầu trang điểm chuẩn bị đi làm…

Từ khi theo học hỏi đàn chị Hồng Nhung xinh đẹp, chín chắn về công việc của một thư ký tổng giám đốc, tôi cảm thấy một ngày chẳng đủ dùng. Ngày nào cũng phải tăng ca rồi mới về nhà. Một phần là vì công việc, phần khác là để cố gắng tránh mặt ông Tâm và anh cả. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng để trở thành người đứng đầu phòng thư ký, mình phải có đủ năng lực để thuyết phục những nữ thư ký khác đang muốn vươn lên. Công ty có năm người đẹp được công nhận, ngoài tôi chiếm một suất, còn có Hồng Nhung, nguyên thư ký tổng giám đốc xin nghỉ việc vì sắp kết hôn; Bảo Trân, thư ký giám đốc marketing, người cùng vào công ty với tôi và đã thất bại trong cuộc cạnh tranh vị trí thư ký tổng giám đốc, tuy quan hệ không tệ nhưng ngầm cảm thấy có sự ganh đua; tiếp theo là Linh Chi, tổ trưởng phòng nhân sự, thuộc tuýp người đẹp dịu dàng, thanh lịch, khí chất có gì đó bí ẩn khó tả, là bạn tốt của tôi; và cuối cùng là Ngọc Mai, nhân viên hành chính, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp rạng ngời.

“Ngân Khánh à~ Mấy ngày nay cậu chăm chỉ thật đấy~” Linh Chi vừa ăn sườn vừa nói.

“Biết sao được~ Nếu không nhanh chóng vào guồng thì sẽ làm lỡ việc cưới xin của chị Hồng Nhung mất.” Tôi vừa ăn rau vừa đáp.

“Hai đại người đẹp các cậu vừa ăn vừa nói chuyện coi chừng mất hình tượng đó nha!!” Bảo Trân bước tới ngồi cạnh tôi.

“Làm gì có~ Đâu như cậu, ăn hết hộp cơm trong vài miếng~” Linh Chi cố tình trêu chọc.

Chỉ thấy Bảo Trân làm vẻ mặt “làm gì có”, rồi lại giành giật miếng sườn trên đũa của Linh Chi.

“Còn nói nữa~ Hai cậu cũng có giữ hình tượng gì đâu…” Tôi cạn lời.

Tôi nhìn quanh một lượt, xung quanh Ngọc Mai lúc nào cũng có một đám con trai vây quanh, cũng giống như thời hoàng kim của tôi trước khi kết hôn. Nhìn một hồi, tôi bắt gặp một ánh mắt đầy tà ý như muốn nhìn thấu tôi. Đó là Lý Hoàng Long, nhân viên quản lý chất lượng hàng xuất xưởng. Tôi tự nhiên né tránh ánh mắt đó, nhưng khi nhìn lại vẫn thấy anh ta đang nhìn mình, khiến tôi cảm thấy khó chịu…

“Nghỉ ngơi đi~ Đại người đẹp!! Đừng nhìn nữa, so về sắc đẹp thì cậu không thua cô Ngọc Mai mới đến kia đâu!!” Linh Chi cố tình nói với tôi.

“Vậy sao~ Dù gì thì nhan sắc của ba chúng ta cũng thuộc hàng nhất nhì mà~ Ha ha…” Bảo Trân nói xong tự mình vui vẻ.

Đúng vậy, Bảo Trân năm nay 28 tuổi, cao 1m63, số đo ba vòng 81D-58-89 đầy gợi cảm, làn da trắng hồng gần như đẹp ngang ngửa tôi, mái tóc ngắn cá tính lại pha chút hoang dại, quyến rũ. Linh Chi 26 tuổi, cao 1m60, số đo 81C-56-89, da hơi ngăm đen, nhưng khuôn mặt lai đó cũng là một người đẹp. Nhưng chúng tôi đều thua Ngọc Mai về tuổi tác. Cô ấy 22 tuổi, cao 1m67, tỷ lệ 81B-56-86 rất chuẩn, đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn rất quyến rũ. Thực sự cảm thấy tuổi trẻ thật tốt. Cô ấy cũng để tóc ngắn, trông càng năng động hơn, đôi mắt sáng long lanh không thua kém gì tôi. Thực sự cảm thấy kẻ thù của danh hiệu người đẹp chính là thời gian…

Thực ra trước khi kết hôn, tôi cũng từng có quan hệ mập mờ với hai người đàn ông trong công ty. Một người là trưởng phòng cũ của tôi, Thạch Hưng, người còn lại là tài xế giao hàng Nam Cường. Trưởng phòng Thạch Hưng có lẽ vì vị trí công việc nên tôi và anh ấy có rất nhiều thời gian tiếp xúc. Lâu dần, thói quen đi làm của anh ấy tôi đều biết rõ. Anh ấy 44 tuổi, tính tình thật thà, rất chăm sóc tôi. Còn Nam Cường 37 tuổi, mỗi khi có việc gấp anh ấy đều có thể chở tôi, còn chở tôi đi ăn khuya hoặc ăn tối ngon. Ngày thường anh ấy vẫn mua bữa sáng cho tôi. Anh ấy luôn dặn dò tôi rằng người Nhật không có ai tốt cả…

“Ngân Khánh à~ Tài liệu của em lại bị trả về rồi đấy~” Hồng Nhung cầm tài liệu, lo lắng bước tới nói.

“Trời ạ~ Sao lại thế?” Tôi vội vàng cầm lấy xem.

“Không sao đâu, sau này chú ý là được rồi!! Vào đây với chị…” Hồng Nhung nói.

Đàn chị Hồng Nhung cử chỉ thanh lịch, toát lên vẻ quyến rũ, trưởng thành. Ở tuổi 34 mà chị ấy vẫn có khuôn mặt trẻ trung như thiếu nữ, thật là một kỳ tích. Tôi thực sự muốn hỏi chị ấy bí quyết dưỡng da. Cao 1m62, số đo 81D-58-89, vóc dáng thật tuyệt vời.

Tôi theo Hồng Nhung vào văn phòng tổng giám đốc. Bên phải lối vào là bàn làm việc của tôi, bên trái là phòng tiếp khách có sofa và bàn trà. Bàn làm việc của tôi hướng ra sofa, nên ai vào cửa cũng đều phải qua sự “kiểm duyệt” của tôi. Bên cạnh văn phòng tổng giám đốc có một phòng trà nước, bên trong có đủ đồ ăn thức uống. Đi vào sâu hơn phòng trà nước là nhà vệ sinh.

“Khụ~ Hồng Nhung, tôi ra ngoài kiểm tra nhà xưởng một lát, nhớ bàn giao công việc cho kỹ càng nhé!! Hi hi…” Tổng giám đốc Cát Xuyên Hùng Nhất bước ra khỏi văn phòng của ông ta. Tôi và đàn chị Hồng Nhung đều cúi đầu chào ông ta. Ông ta nhắc nhở Hồng Nhung về việc bàn giao, chỉ có điều tôi không hiểu, không phải đã bàn giao cả rồi sao? Nhìn vẻ mặt có chút bối rối của đàn chị Hồng Nhung. (Dĩ nhiên tổng giám đốc nói tiếng Nhật). “Ngân Khánh à~ Thực ra về mặt nghiệp vụ em đã sắp nắm vững rồi, nên tiếp theo chị phải dạy em một số công việc hành chính, những việc cần phải tuân thủ nghiêm ngặt!!” Hồng Nhung nói.

Bình luận

Để lại bình luận