Chương 8

Sau khi xong xuôi, tôi rửa sạch sẽ, cố gắng bình ổn lại hơi thở. Tôi nhìn vào gương, khuôn mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt vẫn còn vương vấn sự hỗn loạn. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục sống như thế này mãi không? Sống bên cạnh Bảo Trâm, chứng kiến sự vô tư của nàng, và phải kiềm chế bản năng của chính mình? Hay rồi một ngày nào đó, tôi sẽ không thể kiểm soát được nữa?

Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng vệ sinh, bước ra ngoài. Bảo Trâm vẫn nằm sấp trên ghế, tay lướt điện thoại. Nàng dường như đã quên mất sự có mặt của tôi. Tiếng rên rỉ từ điện thoại của nàng vẫn tiếp tục vang vọng, như một lời nhắc nhở không ngừng về cuộc chiến trong tôi. Tôi quay lại bàn, ngồi xuống, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.

“Cậu xong rồi hả?” Bảo Trâm hỏi, ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn trong veo như nước hồ thu. “Tớ tưởng cậu bị Táo bón chứ?” Nàng lại bật cười khúc khích.

“Không có gì,” tôi nói, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. “Chỉ là hơi đau bụng thôi.”

Bảo Trâm nhún vai. “Chắc cậu ăn nhiều bim bim của tớ quá nên bị Táo bón đó.” Nàng lại quay đi, tiếp tục dán mắt vào màn hình.

Tôi thở dài. Cuộc sống của tôi, một chàng trai 18 tuổi, dường như đã trở thành một vở kịch câm đầy kịch tính, nơi tôi là diễn viên chính, còn Bảo Trâm là khán giả vô tư không hề hay biết. Tôi cầm lấy cuốn sách giáo khoa, cố gắng đọc tiếp, nhưng đầu óc tôi vẫn còn đang quay cuồng với những hình ảnh và âm thanh ám ảnh.

Mấy phút sau, Bảo Trâm lại đổi tư thế. Lần này, nàng ngồi hẳn lên, quay người lại, đối mặt với tôi. Nàng vẫn trong tình trạng gần như khỏa thân, chỉ với chiếc quần lót ren mỏng manh. Nàng bắt đầu vươn vai, duỗi thẳng hai tay lên cao, để lộ toàn bộ đường cong cơ thể. Hai bầu ngực căng tròn, đầy đặn, nhấp nhô nhẹ nhàng theo từng cử động, hai nhũ hoa màu hồng nhạt, nhỏ xinh, như đang vẫy gọi. Eo nàng thon gọn đến kinh ngạc, và vòng ba căng tròn, nảy nở, giờ đây được kéo căng ra khi nàng vươn vai.

Bảo Trâm ngáp một cái dài, rồi khẽ rùng mình. “Ưm… thích quá. Ngáp đã ghê.” Nàng nói một cách vô tư, rồi hạ tay xuống, bắt đầu xoa xoa vai. “Tớ bị mỏi vai quá, Phong. Cậu bóp vai cho tớ đi.” Nàng nói, rồi xoay lưng lại phía tôi, nghiêng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần.

Tim tôi đập thình thịch. Đây là một yêu cầu quen thuộc. Bảo Trâm thường xuyên nhờ tôi bóp vai, cọ lưng, hoặc làm những việc tương tự. Nhưng lần này, sau những gì vừa xảy ra trong phòng vệ sinh, và với cảnh tượng nàng gần như khỏa thân ngay trước mắt, tôi cảm thấy một sự căng thẳng tột độ. Tôi biết, nếu tôi từ chối, nàng sẽ không giận dỗi hay khó chịu. Nàng chỉ đơn thuần sẽ tìm cách khác, hoặc tự mình xoa bóp một cách lười biếng. Nhưng tôi lại không muốn từ chối nàng. Một phần trong tôi muốn được chạm vào nàng, muốn được cảm nhận sự mềm mại của làn da nàng dưới đầu ngón tay.

Tôi hít một hơi thật sâu, đặt cuốn sách xuống, rồi tiến lại gần Bảo Trâm. Nàng ngồi trên ghế, lưng hướng về phía tôi. Tôi đứng phía sau nàng, đôi tay khẽ run rẩy. Tôi đưa hai bàn tay lên, đặt nhẹ lên bờ vai trần của nàng. Da thịt nàng mềm mại và ấm áp, truyền qua đầu ngón tay tôi một cảm giác tê dại. Tôi bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, từ vai xuống bắp tay, rồi lên cổ.

Bảo Trâm khẽ rên một tiếng thỏa mãn. “Ưm… đúng rồi đó, Phong. Mạnh hơn chút nữa đi.”

Tôi nghe lời, tăng thêm lực. Ngón tay tôi lướt trên làn da nàng, cảm nhận từng thớ cơ mềm mại. Mái tóc dài của Bảo Trâm xõa xuống lưng, che đi một phần, nhưng vẫn không thể giấu được những đường cong quyến rũ. Mùi hương của nàng, quyện lẫn với mùi hương sữa tắm, xộc vào mũi tôi, khiến tôi cảm thấy say đắm. Tôi bắt đầu di chuyển tay xuống thấp hơn, qua xương bả vai, rồi đến phần lưng trần.

“Ưm… thoải mái quá đi,” Bảo Trâm lại rên khe khẽ. Nàng ngả đầu ra sau, dựa vào người tôi, khiến đỉnh đầu nàng chạm nhẹ vào ngực tôi. Cảm giác mềm mại, ấm áp của tóc nàng trên da thịt tôi khiến tôi như muốn ngưng thở. Tôi có thể cảm nhận hơi thở đều đặn của nàng, và sự rung động nhẹ nhàng của đôi gò bồng đào khi nàng thở.

Bình luận

Để lại bình luận