Chương 8

– Ðã tới rồi. Vợ chồng ta kiếm chỗ ăn uống xong rồi mới nghỉ ngơi. Gã cười nói ra chiều đắc ý.

Phương Di sửa sang cẩn thận mặc áo lại chỉnh tề. Nàng nguýt gã một cái thật dài phụng phịu, trong lòng thật ra vô cùng xao xuyến nghĩ đã đến lúc phải hầu hạ gã cho trọn đạo làm vợ. Vi Tiểu Bảo thấy điệu bộ nàng như trinh nữ sắp động phòng thì trong lòng cao hứng không bút nào tả xiết. Bên ngoài nhà cửa đã san sát vào nhau cỗ xe đã vào giữa thị trấn.

Phu xe tự động chạy đến một khách điếm lớn trông rất sang trọng. Bên ngoài là tửu lầu đèn đuốc xa hoa rất đông người đang ăn tối. Vu Bát tên thị vệ tùy tùng của Vi Tiểu Bảo cả ngày vẫn cưỡi ngựa lẽo đẽo theo sau cỗ xe đã vào trước sắp xếp một bàn trong góc cho bốn người bọn Tiểu Bảo còn bọn hán tử một bàn lớn bên ngoài ngồi với nhau.

Bọn Vi Tiểu Bảo vừa ngồi xuống bàn thì gã sai Vu Bát đi sắp đặt phòng cho cả bọn trú qua đêm. Gã kêu tửu lầu dọn cho một mâm rượu với đầy đủ thịt, cá, gà, vịt. Mọi người đi từ sáng sớm đều đói ngấu gặp cơm rượu thịnh soạn nên ăn rất ngon miệng.

Vi Tiểu Bảo vừa ăn uống thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phương Di ngắm nghía. Nàng mặc bộ đồ gọn gàng ôm sát người may rất khéo xinh đẹp yểu điệu một cách kín đáo. Mái tóc óng ả búi cao lên để lộ cái cổ trắng ngần. Phương Di gắp thức ăn bồi tiếp cho Vi Tiểu Bảo. Gã chợt nhớ đến tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình liền nhìn nàng hỏi:

– Khi ở trong ngôi nhà ma tỷ tỷ bị toán người Thần Long giáo bắt giữ, về sau làm sao thoát hiểm được? Phải chăng Tam thiếu nhưng nhưng nhà họ Trang đã cứu ra?

Phương Di lấy làm kỳ hỏi lại:

– Tam thiếu nhưng nhưng nhà họ Trang là ai?

Vi Tiểu Bảo đáp:

– Bà chủ nhân tòa trang viện đó.

Phương Di lắc đầu hỏi:

– Y là trang chủ ư? Thủy chung bọn ta không gặp y. Những người ở Thần Long giáo chỉ muốn kiếm đệ đệ. Họ không có ác ý gì với ngươi cả. Chương lão tam tìm không thấy ngươi rồi thả chúng ta ra. Bọn Mộc tiểu quận chúa còn đi sau, chắc mai sẽ bắt kịp chúng ta.

Phương Di ngước mắt lên nhìn thẳng vào mặt Vi Tiểu Bảo bằng cặp mắt sâu thẳm dường như để soi xét đầu óc gã. Nàng bỗng ra điều trách móc:

– Trong lòng đệ đệ chỉ nhớ có tiểu quận chúa. Từ hôm qua đến giờ đã hỏi tới y bảy tám lần.

Vi Tiểu Bảo cười đáp:

– Tiểu đệ mới hỏi lần đầu mà bảo bảy, tám lần! Tỷ tỷ nói vậy là oan cho tiểu đệ. Giả tỷ mà tiểu đệ gặp y mà chưa thấy mặt tỷ tỷ thì tiểu đệ phải hỏi bảy tám chục lần rồi.

Phương Di mỉm cười đáp:

– Dù ngươi có mười cái miệng cũng không thể hỏi một lúc bảy tám chục lần. Nhưng một cái miệng của ngươi còn lém lảu hơn mười cái miệng khác.

Song Nhi chỉ quen đứng bên hầu hạ lúc Tiểu Bảo ngồi ăn. Lần này gã nói thị không được khách sáo, thị mới chịu ngồi xuống. Vi tiểu Bảo quay qua Song Nhi bảo:

– Ðể ta nói Vu Bát đem đồ đạc của ta và cô vợ lớn bỏ chung vô một phòng. Ðêm nay muội muội cứ ngủ sớm cho khỏe. Ta và cô vợ lớn còn hàn huyên suốt đêm.

Phương Di đỏ mặt đánh vào vai Tiểu Bảo đến thụi một cái. Nàng kêu lên:

– Nói với đệ đệ thì có chuyện gì hay để mà nói?

Song Nhi miệng cười tủm tỉm trong lòng thị hoài nghi hai người đã thân mật với nhau khi ngồi trong cỗ xe ngựa hôm nay. Thị cảm thấy Phương cô nương có vẻ đã thay đổi nhiều, nàng khép nép chứ không còn có vẻ lên mặt là đại tỷ nữa.

Ăn uống no say rồi cả bọn đứng lên, ai tìm về phòng người ấy mà Vu Bát đã đặt ở khách điếm bên sau tửu lầu. Bọn hán tử dồn hết vào hai phòng lớn. Vi Tiểu Bảo đi về phòng riêng của hắn, trong đầu gã chỉ muốn tối nay qua gõ cửa phòng Phương Di nhưng không nắm chắc nàng sẽ mở cửa. Thực ra loại gái đoan chính như Phương Di thì chuyện trên cỗ xe trưa nay đã đi quá xa rồi. Ðối với nàng chẳng khác chi đã bị thất thân với Tiểu Bảo. Gã dù khôn lanh xảo quyệt đến đâu nhưng cũng là một thằng nhỏ 15 tuổi nên chưa thấu hiểu tâm lý này của nàng thiếu nữ.

Bình luận

Để lại bình luận