Chương 8

: Nơi con được sinh ra

Mẹ kéo tay tôi ra và tôi biết mọi chuyện đã kết thúc. Mẹ nghiêng người nằm trong vòng tay tôi giống như lần trước, tôi luồn một tay xuống dưới mông mẹ, dùng cả hai tay giữ mông mẹ, cặc của tôi tự nhiên ấn vào lồn của mẹ, tôi đẩy mấy cái, rồi xuất tinh ngay lập tức. Mẹ tôi vẫn bất động, để tôi “trút giận”.

Sau khi xuất tinh xong, tôi dùng tay vuốt ve mông mẹ, cố ý hỏi mẹ: “Như vậy được không?” Mẹ gật đầu.

Hơi thở của mẹ dần dần dịu lại, rồi mẹ thì thầm vào tai tôi: “Hôm nay mẹ đạt cực khoái, rất thoải mái.”

“Có thể đạt được cực khoái mà không cần thâm nhập sao?”

“Đương nhiên có thể, có rất nhiều cách để phụ nữ đạt cực khoái, lát nữa mẹ sẽ nói cho con nghe.”

“Sách giáo khoa sinh lý học của chúng con không đề cập đến điều này.”

“Cái sách đó làm sao có thể nói những chuyện này, những chuyện này ngay cả phụ nữ với nhau cũng hiếm khi nhắc tới.”

Mẹ nói thêm: “Hai miếng thịt con chạm vào hôm nay chính là môi bé, là tuyến phòng thủ thứ hai trong lồn của phụ nữ. Chỉ cần cô ấy không mở hai chân ra thì nó sẽ luôn đóng lại và bảo vệ các cơ quan khác nhau của lồn. Sở dĩ mẹ muốn con rửa tay là vì mẹ sợ vi khuẩn trên tay sẽ lây nhiễm vào cơ quan sinh dục của mẹ.”

Tôi gật đầu, mẹ nói tiếp: “Môi lớn dày hơn vì phải cọ vào quần. Môi bé được bảo vệ bởi môi lớn nên rất mỏng manh. Tại sao mẹ lại muốn con chạm vào đùi trước? Bởi vì điều này có thể kích thích dịch âm đạo tiết ra khi chạm vào, sẽ làm nó không quá khô, nếu không sẽ bị đau ”.

“Vậy hôm nay con đã phá phòng tuyến thứ hai, con muốn bật đèn nhìn xem.”

“Không mà…” Mẹ bẽn lẽn nói như một cô bé.

“Chỉ nhìn một tí thôi có được không? Sờ cũng đã sờ vào rồi, không thể nhìn được sao.”

“Nơi đó không đẹp, người bình thường có một câu tục ngữ nói, lồn của phụ nữ có thể chạm vào nhưng không được ngửi, có thể quan hệ nhưng không được nhìn vào.” Nói xong, mẹ bắt đầu cười khúc khích.

Mẹ nói tiếp: “Một số cô gái bước vào tuổi dậy thì sẽ bị sốc khi lần đầu tiên nhìn vào lồn của mình trong gương. Họ không ngờ nó lại xấu xí và kinh đến thế, con nghĩ xem, đến chính mình còn cảm thấy nơi đó xấu xí, thì còn dám cho ai khác nhìn sao”.

Tôi tiếp tục đòi hỏi: “Con không thấy ở đó xấu đâu, đó là nơi con được sinh ra, con vẫn nên xem qua”.

Mẹ suy nghĩ một chút: “Ngày mai đi. Mẹ sẽ làm hài lòng con. Được rồi, con đưa mẹ về rồi tự mình dọn dẹp đi.”

Thế là tôi bế mẹ vào phòng ngủ và đặt mẹ lên giường, rồi mẹ nói với tôi: “Đi lấy cho mẹ một chiếc khăn ướt.”

Buổi sáng khi tôi thức dậy, trên bàn ăn lại có một tờ giấy khác: Long ơi, hôm qua mẹ vui lắm, hy vọng hôm nay con tiếp tục cố gắng, không để mẹ thất vọng, con biết đấy, mẹ cũng tràn đầy kỳ vọng.

Tràn đầy kỳ vọng, rõ ràng là một cách chơi chữ, nhiều sự mong đợi về bài tập về nhà cũng như mong đợi đạt được cực khoái. Xem ra mẹ đã bắt đầu có cảm giác rồi, nhưng muốn đút cặc vào tôi cũng không dám nghĩ tới, những lời nói độc ác của mẹ luôn nhắc nhở tôi không được có suy nghĩ ngông cuồng.

Mẹ tôi quay lại rồi, khi nhìn tôi, trong mắt mẹ có một tia sáng kì lạ. Nó làm tôi cảm thấy khó chịu. Mẹ phát hiện ra, cười nói: “Con đã làm gì có lỗi vậy, sao con không dám nhìn mẹ.”

“Nào có chuyện gì có lỗi? Cả ngày nay con không ra ngoài, chỉ là do làm bài tập về nhà nên mệt mỏi thôi.”

Mẹ xoa đầu tôi nói: “Có khó khăn thì con mới hơn được người ta. Muốn thi đạt điểm cao thì phải chăm chỉ”.

Ăn xong, mẹ kiểm tra bài tập của tôi và lại chấm 100 điểm, tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Đúng lúc này, điện thoại của mẹ reo lên, vì vừa kiểm tra bài tập nên mẹ con tôi đứng gần nhau, cũng nghe được rất rõ.

Cuộc gọi là từ dì Hồng, nói rằng một người trong công ty đã bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát, đã gọi điện yêu cầu công ty đến đón. Dì Hồng đến đồn cảnh sát, người đó bị đám đông kéo về đồn cảnh sát vì thò tay vào váy của một cô gái trên xe buýt. Nhưng vì cô gái bỏ đi sớm và thiếu bằng chứng nên không thể giam giữ, nhưng yêu cầu đơn vị phải đưa người đó về giáo huấn. Dì Hồng đã đưa người về, bây giờ xin chỉ dẫn phải làm như thế nào.

Mẹ hỏi còn ai biết chuyện này nữa thì dì Hồng nói giờ chỉ có mẹ và dì biết. Mẹ bảo, bây giờ hãy giữ bí mật, đừng nói cho ai biết, ngày mai mẹ sẽ lo.

Sau cuộc điện thoại, mẹ tôi thở dài. Vì là chuyện của công ty nên tôi không thể nói gì được.

Mẹ tôi chợt nói với tôi: “Con không bao giờ được làm điều như vậy”.

Tôi nói không bằng lòng: “Làm sao con dám chứ, không phải ở nhà đã có sẵn rồi sao.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận