Chương 8

Thà là tôi bị cụt lưỡi từ khi mới sinh! Sao lại nói những lời rồ dại như thế chứ, nhất là khi tôi đã kiên quyết gìn giữ tiết hạnh cơ mà.

Mẹ trầm ngâm một lúc, rồi mẹ quay sang tôi và nói, “Cũng là một điều dễ thương nên nói, cưng ạ.”

Mẹ nép người mẹ vào tôi, tựa vào cánh tay trần của tôi, tôi có thể cảm thấy sức nặng của ngực mẹ. Tôi lại cứng lên rồi!

Chỗ tôi đặt cần câu là một cái hốc do đá nứt ra, bắt đầu có sự khuấy động dữ dội. Tôi vụt chạy đến để kéo cần câu.

Tuy nhiên, con cá cắn câu phải là rất lớn và tôi không thể kéo nổi nó, đành phải nới ống dây cho lỏng ra. Khi nới chùng dây thì chú cá cắn đứt lưỡi câu và chạy mất.

Tôi buông cần câu và quay lại với mẹ. Mẹ đang rót trà từ bình thuỷ ra.

“Chắc phải là một chú cá mập nhỏ. Con không thể kéo nó nổi, đành phải thả thôi.”

Uống trà xong, mẹ quay lại với công việc tìm mẫu đá của mình. Tôi buông lưỡi câu dự phòng và cố gắng câu tiếp.

Buổi chiều trôi qua chậm chạp và uể oải, tôi thì mất đi hứng thú với việc câu cá, đành quay sang xem mẹ làm gì ở chân vách đá. Mẹ di chuyển nhanh nhẹn như một cô gái trẻ và tôi ghi nhận hình dáng đôi chân thon dài của mẹ. Khi mẹ khom người xuống để xem xét vài mẩu vật, tôi nghĩ là tôi có thể thấy rõ ràng hình ảnh mu mẹ in hằn lên trên chiếc quần short chật cứng.

Tôi thầm nghĩ chắc là tuyệt vời lắm khi được xiên vào mẹ và phang phầm phập.

Rồi tôi cũng trôi giạt trong giấc ngủ lơ mơ.

“Một ngư dân giỏi như con đấy. Đúng là chẳng nên dựa vào con để kiếm thức ăn.”

Mẹ đang đứng cạnh chỗ tôi nằm, ba lô trên vai và tay đang cầm hai hộp nhãn bìa.

“Mẹ không tìm được gì thêm nữa đâu. Dậy đi. Đến lúc phải về rồi.”

Tôi cuốn dây câu và chúng tôi lên đường trở về.

Về đến nhà, chúng tôi sửa soạn thức ăn và nấu bữa tối. Mẹ đề nghị mở một chai vang khác.

Trời lạnh se se, tôi nhóm lò sưởi, và chiều theo ý mẹ, tôi thắp hai ngọn nến thay vì đèn măng sông.

Chúng tôi có cái gọi là “Bữa tối lãng mạn trong ánh nến.”

Cả hai hơi có chút hào hứng với rượu, chúng tôi uống sạch, và mẹ đề nghị mở thêm chai nữa.

Tôi lưu ý, cứ cái đà này, thùng vang của chúng tôi sẽ hết trong chỉ vài ngày nữa thôi, nhưng mẹ không đồng ý và bảo rằng chúng tôi có thể điện thoại cho ông Harper cung cấp thêm vào lịch tiếp tế cho chúng tôi vào thứ bảy tới.

Mẹ lại bảo mẹ phải thay quần áo, thế nên tôi rót tiếp một ly vang nữa và đắm mình trong chương trình nhạc trữ tình Delius trên radio.

Tôi ngồi thụp trong chiếc ghế bành, thả hồn cho âm nhạc ru ngủ. Tôi nghe tiếng mẹ trở lại, nhưng không thấy động tĩnh gì, cho tới khi mẹ đến ngồi cạnh chân tôi và tựa người vào tôi. Điều đó thu hút sự chú ý của tôi, làm tôi thoát khỏi cơn mê ngủ. Mẹ đang khoác trên người chiếc áo ngủ mỏng tang, hầu như trong suốt.

Lúc này, hình dáng mẹ không được soi trên nền sáng như tối hôm nọ, nhưng trên chiếc cổ áo ngủ, bị trễ xuống đến quá nửa ngực, phần còn lại được che phủ bởi chiếc áo quá nhỏ làm cho người ta mặc sức tưởng tượng.

Mẹ bắt đầu mân mê đùi tôi và bảo, “Điều này không đáng yêu sao, cưng, ngọn lửa bập bùng, đèn cầy và âm nhạc?”

Mẹ nhấm nháp ly của mẹ, còn tôi tợp cạn ly tôi. Tôi với tay lấy chai rượu và tự rót cho mình ly nữa.

“Cẩn thận đấy cưng, không khéo con say mất,” mẹ cười lặng lẽ.

Đáp lại, tôi đặt tay lên áo ngủ mẹ, rồi lên cánh tay mẹ một cách thân tình và nhẹ nhàng vuốt ve. Ở tình trạng như thế này, tôi thấy say là một ý tưởng không tồi.

Mẹ làm tôi nóng bừng lên và không có cách nào hợp lý để tôi có thể đứng lên và nói lời chúc, mẹ ngủ ngon.

Tôi hầu như giật mình khi bỗng nghe mẹ nói, “Không tuyệt vời sao, khi chúng ta ngồi đây là hai người đã trưởng thành thay vì là mẹ và con trai?”

Bình luận

Để lại bình luận